Thẩm Tông Minh đột nhiên trở về nhà.
Trưa hôm đó, Thẩm Loan đã bị gọi tới phòng làm việc, nghiêm khắc dậy dỗ,
đây là lần đầu tiên cô và ông ngồi xuống mặt đối mặt nói chuyện.
"Ông nội."
"Con có biết bây giờ bên ngoài đang nói nhà họ Thẩm như thế nào không?"
Thẩm Loan lắc đầu, ánh mắt trầm tĩnh.
Trước mặt Thẩm Xuân Giang, cô có thể giả vờ yếu đuối để có được lòng
thương, nhưng trước mặt Thẩm Tông Minh, khom lưng cúi đầu chắc chắn
không thể thực hiện được, phải lấy cứng đối cứng, nếu không chỉ có thể mặc
người xâu xé.
Bởi vì, lòng dạ của ông lão còn ác hơn cứng hơn so với con trai.
Bây giờ Thẩm Loan vẫn tỏ ra mềm yếu, nhưng trong mắt lại lộ ra sự quật
cường, giống một cái cây trong gió lắc lư, rễ bám chặt vào đất, thân cây luôn
thẳng tắp.
Thẩm Tông Minh không kiềm chế được nhìn cô nhiều một cái, trong ấn tượng
của ông ta, đứa cháu gái này tuy đôi lúc sẽ khéo léo đến mức có thể thêu thùa,
nhưng tính cách lại quá hướng nội, có vẻ nhạt nhẽo, thiếu vài phần tươi sáng mà
tầm tuổi này nên có. Nhưng hôm nay, cô lại dùng ánh mắt vô cùng trầm tĩnh và
vài phần sắc bén nhìn ông ta.
Sắc mặt Thẩm Tông Minh đen lạ, cố tình gia tăng sự uy hiếp, nhưng thiếu nữ
trước sau không tránh không né, cặp mắt thuần túy đến tận cùng, đen bóng sáng
ngời, sâu thẳm.
Ông lão hơi bất ngờ, nhưng càng... kích động hơn, nhưng vẫn xụ mặt, trầm
giọng nói: "Bên ngoài đang đồn rằng nhà họ Thẩm muốn để con đi mua vui cho
Quyền Hãn Đình, dùng chuyện này để đổi lấy lợi ích, con thấy thế nào?"
Tuy Thẩm Loan đã đoán được chuyện xảy ra ở tiệc rượu sẽ không trôi qua nhẹ
nhàng bâng quơ như vậy, dù sao cũng liên quan đến nhân vật như Quyền Hãn
Đình, chắc chắn sẽ làm rấy lên một hồi dư luận, nhưng không ngờ sẽ đồn đại
đến khó nghe như vậy, thậm chí lan đến toàn bộ nhà họ Thẩm, thật là ——
Quá tuyệt vời!
"Những việc này con không hiểu lắm, cũng không có cách nhìn gì." Thẩm Loan
nhẹ giọng nói, hơi rũ mí mắt, ngoan ngoãn lại an phận.
Nhưng Thẩm Tông Minh lại không định bỏ qua như vậy: "Không sao, con nghĩ
như thế nào thì nói như thế đấy."
Thiếu nữ trầm ngâm một lát: "Con tin rằng nhà họ Thẩm sẽ không màng liêm sỉ,
chịu mang tai tiếng; cũng tin rằng Quyền lục Gia sẽ không mê sắc mà vứt bỏ
nguyên tắc, vì một người phụ nữ mà quan tâm đến một doanh nghiệp. Nếu nhà
họ Thẩm gia không có khả năng đưa, mà Quyền Hãn Đình cũng không có khả
năng nhận, những người ngoài kia có bàn tán, vu khống như thế nào cũng
không sao."
"Cho nên, ý của con là mặc kệ?"
Thẩm Loan lắc đầu: "Con muốn nói, không cần để ý. Con không nói mặc kệ, là
ông nói."
Thẩm Tông Minh cười, lần đầu tiên ánh mắt đánh giá đứa cháu gái này: "Con
rất thông minh, cũng rất hiểu được suy tính đúng mực."
Thiếu nữ tỏ ra thụ sủng nhược kinh, gãi đúng chỗ ngứa, cũng không làm quá.
Đã thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của ông lão, cũng không đến mức khiến bản
thân quá mức rẻ rúm.
"Chính xác, nhà họ Thẩm sẽ không bán cháu gái cầu vinh sự, mà Quyền Hãn
Đình cũng sẽ không ngốc mà thật sự tiếp nhận, nhưng nếu không phải bán cháu
gái mà là gả cháu gái?"
Mí mắt Thẩm Loan giật giật.
Ông lão tiếp tục mở miệng: "Ông nghe nói trong tiệc rượu, Quyền Hãn Đình tự
mình mời cháu nhảy mở màn, sau khi kết thúc, lại đuổi theo cháu rời khỏi bữa
tiệc, là như thế nào?"
"... Vâng."
"Nếu cậu ta có tâm với cháu, mà cháu cũng không hoàn toàn ghét cậu ta, không
ngại thử kết bạn?"
Không phải người yêu, không phải người tình, cũng không phải vẫy tay thì tới,
xua tay thì đi, Thẩm Tông Minh thế mà ám chỉ cô kết bạn với Quyền Hãn Đình,
tranh thủ một danh phận đường đường chính chính!
Trong giây lát, Thẩm Loan bị dọa, cũng bị ngây người.
Nên nói Thẩm Tông Minh quá vô tư, hay quá tự phụ?
Ông ta dựa vào cái gì sắp xếp cho Thẩm Loan? Lại lấy đâu ra tự tin, cho rằng
Quyền Hãn Đình nhất định sẽ đồng ý?