bang phái trong tiểu thuyết."
Quyền Hãn Đình đưa tay vén những sợi tóc mai rơi xuống về sau tai cô, nghe
thấy vậy, vô thức bật cười: "Không khoa trương như vậy. Hội trưởng lão lúc
trước là sự hạn chế tồn tại của gia chủ, còn có vài phần quyền lực và uy tín đáng
nhắc đến, nhưng sau khi ông ngoại nắm quyền, thì đã biến thành trang trí. Bây
giờ, mặc dù vẫn gọi như vậy, nhưng thật ra là trường học tài nguyên chung ở
trên đảo Chiếm Ngao."
Nhà họ An như một cây cổ thụ lớn, cành lá rậm rạp, bỏ qua chi trưởng của An
Tuyển Hoàng, thì bên cạnh đó vẫn còn mười mấy chi thứ khác.
Đời đời đông đúc, dòng dõi không bị đứt đoạn.
Nhưng như vậy, vấn đề cũng theo đó mà nảy sinh.
Chỉ nói thay đổi và phân phối quyền lực, hễ chi trưởng yếu thế, không trấn tĩnh
được người bên dưới, vậy thì chi thứ phát triển lên rất có khả năng sẽ nảy sinh
tham vọng, thậm chí chiếm lấy.
"Đã từng."
"?"
"Tình huống mà em nói đã từng xảy ra. Khoảng chừng bốn mươi năm trước, khi
ông ngoại nắm quyền, trưởng lão của chi thứ rục rục ngóc lên, nhưng cuối cùng
lại bị xử lý sạch sẽ không còn lại gì."
Hai câu nói ngăn ngủi, Quyền Hãn Đình nói rất sơ sài, nhưng Thẩm Loan lại
nghe ra được sự xơ xác tiêu điều và nặng nề đằng sau đó.
Nói là máu chảy thành sông thì có hơi quá, nhưng ắt phải mở ra một cơn bão
đẫm máu.
"Ông ngoại của anh giỏi quá."
Có thể đàn áp nổi loạn lắng xuống trong im lặng, khiến một gia tộc đứng sừng
sững đến tận bây giờ, sức sống phơi phới, người bình không thể làm được.
Thẩm Loan vô ý thăm dò bí mật nội bộ của nhà họ An, mỉm cười nói về vấn đề
trước đó: "Vậy hội trưởng lão dạy cái gì? Có giống như chương trình học của
những trường học bình thường không?"
Quyền Hãn Đình lắc đầu: "Ngôn ngữ là bài học cơ bản, ít nhất phải thành thạo
sáu môn học. Vật lý, sinh học, hóa học cũng được dạy, nhưng vật lý chủ yếu tập
trung vào nguyên lý súng ống, kỹ thuật phá bom, hóa học thì là phân biệt
phương thức thuốc nổ, còn về sinh học, bao gồm cả cấp cứu, tự cứu, độc tố, các
vị thuốc và những phương diện khác. Những thứ này đều thuộc về môn văn
hóa."
"Lẽ nào ngoại trừ những môn văn hóa, còn có những chương trình nào khác à?"
"Xạ kích, đánh nhau..."
Thẩm Loan không khỏi tò mò: "Anh bắt đầu học những thứ này từ bao giờ?"
"Sáu tuổi học văn hóa, tám tuổi luyện thân thủ."
"Chà..." Thẩm Loan hít vào một ngụm khí lạnh, lúc những đứa trẻ trong gia
đình bình thường đang bướng bỉnh gây sự, ngang bướng không chịu nổi thì
Quyền Hãn Đình đã đi lên một con đường hoàn toàn khác biệt.
"Vậy cũng chưa tính là gì." Quyền Hãn Đình nhìn cô bằng một ánh mắt an ủi,
cười nói: "Cậu anh, ừm, chính là ba của Tử Chiêu, gia chủ đương nhiệm của
nhà họ An, nghe bà ngoại nói, bốn tuổi cậu đã bị vứt vào trong hội trưởng lão,
bắt đầu còn sớm hơn cả bọn anh."
Còn một lúc nữa mới đến lúc bắt đầu buổi giao lưu, hai người đi đi dừng dừng,
hưởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có này.
Gió thổi nhè nhẹ làm tóc người con gái hơi loạn, nhưng lại khiến khuôn mặt
người con trai trở lên dịu dàng hơn.
Những sinh viên vô tình đi ngang qua tò mò nhìn thoáng qua một cái, hoặc là
kinh diễm, hoặc là khen ngợi, nhưng sẽ không có sự vô lễ.
"Xinh quá! Cậu có biết bạn sinh viên kia không?"
"Chắc là khoa biểu diễn đó... cậu có thấy người con trai bên cạnh rất cao, vừa
đẹp trai lại vừa có phong cách!"
"Hả? Hóa ra cậu thích kiểu đàn ông già như vậy!"
"Xí— cái gì mà đàn ông già! Đây gọi là trưởng thành! Trưởng thành!"
"Ừ ừ ừ... trưởng thành trưởng thành..."
Hai bạn nữ vừa tranh luận vừa đi, vừa hay bị Thẩm Loan nghe thấy, không khỏi
bật cười, ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông tối sầm mặt trong chớp
mắt.
Thẩm Loan siết chặt bàn tay đang nắm tay anh, ngón út cọ cọ vào lòng bàn tay
anh: "Làm thế nào đây, cô gái nhỏ chê anh già rồi?"
Ánh mắt người con trai thầm trầm, nhìn cô một cái: "Chỉ cần cô gái nhỏ em
không chê là được."
"Ai nói là em không chế?" Mắt Thẩm Loan hiện lên sự gian xảo: "Nghe nói con
trai có tuổi rồi, các phương diện đều thoái hóa."
Quyền Hãn Đình bỗng dưng dùng sức, Thẩm Loan không có phòng bị, cả người
dính chặt vào trong lòng anh, đặc biệt là bộ phận nào đó...
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông truyền đến từ đỉnh đầu, chứa đựng sự
trêu chọc, lộ ra một chút không đứng đắn—
"Có thoái hóa hay không, đêm nay anh cho phép em tự mình kiểm tra."
Thẩm Loan trợn tròn mắt, vô thức rùng mình: "Không cần đâu?"
"Cần."
Quyền Hãn Đình cười lạnh, ánh mắt dừng lại trên người cô, giống như chim
ưng khóa chặt con mồi, dường như ngay lập tức sẽ mạnh mẽ xông đến đem
người đi.
Thẩm Loan sợ hãi thừa nhận: "Anh thân thể cường tráng khỏe mạnh, không cần
kiểm nghiệm..."
"Thân thể cường tráng khỏe mạnh? Nói như vậy em rất hài lòng?" Mắt người
đàn ông sáng lên, hình như khá là hớn hở với sự thức thời của cô.
Lúc này làm sao Thẩm Loan dám hát ngược tông, liên tục vuốt lông không
ngừng: "Hài lòng! Đương nhiên hài lòng! Nhất định hài lòng!"
"Thật sao?" Người đàn ông nhướn mày.
Thẩm Loan gật đầu, trịnh trọng: "Còn thật hơn cả vàng."
Nháy mắt tâm trạng người đàn ông trở lên tốt hơn: "Nếu đã như vậy, vậy tối nay
anh cho phép em tự mình trải nghiệm."
"Hừ... còn cần mặt mũi không?" Thẩm Loan trợn tròn mắt.
Thẩm Loan gật đầu: "Đương nhiên. Không giống nhau, trước đó là "nghiệm" của
"kiểm nghiệm"; bây giờ là "nghiệm" của trải nghiệm"."
"..."
Lái xe trong lành thoát tục như vậy, có đạo lý có căn cứ, ngoại trừ dâng lên đầu
gối còn có thể làm gì?
Một lúc sau, Miêu Miêu và Lý Phục cũng đến nơi.
Quyền Hãn Đình cũng không ở lại lâu, trước khi hai người đến đã rời đi—
"Sau khi xong anh đến đón em."
"Vâng."
Miêu Miêu: "Đây là nội dung quá trình diễn đàn mà bên phía trường học cung
cấp, trong đó mục thứ ba và thứ tư cần chúng tôi chúng ta phối hợp, những mục
khác..."
So với Miêu Miêu nói nhiều thì Lý Phục lại rất trầm tĩnh.
Phần lớn thời gian anh ta đều giống người vô hình, có lẽ là cảm nhận được dự
phòng bị của Thẩm Loan và sự thăm dò của Miêu Miêu, đa số anh ta rất ít khi
bày tỏ suy nghĩ và quan điểm của mình.
Bời vì bày tỏ cũng vô dụng, cuối cùng cũng sẽ không được tiếp thu.
Như vậy xem ra giống một người nhỏ bé đáng thương nhận hết tủi thân.
Đã từng, Miêu Miêu: "Chúng ta như vậy có phải bắt nạt người quá không?"
Trái tim Thẩm Loan lại cứng rắn hơn so với tưởng tượng của cô ấy rất nhiều:
"Xem ra, khổ nhục kế của đối phương cũng không phải không có hiệu quả." Ít
nhất cũng làm cho Miêu Miêu động lòng trắc ẩn.
Nhưng sự thật chứng minh, Lý Phục thật sự không đáng được đồng tình.
Trong vòng nửa tháng, Miêu Miêu nhìn thấy anh ta nói chuyện điện thoại với
người nào đó trong cầu thang an toàn, giọng điệu thần bí, biểu cảm thì phòng bị
không chỉ một lần.
Từ đó, chút đồng tình còn lại trong lòng cũng tan thành mây khói, càng giám sát
Lý Phục chặt hơn.
Nhưng đối phương dấu quá sâu, cho đến tận bây giờ cô ấy cũng chưa tìm thấy
bằng chứng thực tế, chỉ có thể phòng bị.
Lần trước, chuyện buôn lậu thuốc bị báo chí phanh phui, Minh Đạt gặp khủng
hoảng, giống như một con chuột qua đường, người nào cũng đuổi đánh.
Lúc đó, Thẩm Loan bảo anh ta đi thu thập tin tức, vốn tưởng rằng anh ta không
kéo nổi mặt xuống, cũng không thể bỏ được tư thái xuống, phần lớn sẽ vấp phải
trắc trở. Không ngờ rằng Lý Phục thật sự đem được tin tức mới nhất về, nhìn ra
bỏ rất nhiều công sức, trong quá trình gặp phải chỗ khó khăn anh ta im lặng
không nói.
Đương nhiên Thẩm Loan cũng không hỏi.
Cô định mài bớt nhuệ khí trên người đàn ông này đi, có lẽ chắc là sẽ có chút tác
dụng, bởi vì từ sau đó thái độ của Lý Phục đối với Thẩm Loan cũng cẩn thận
hơn.
Cũng không phải là nói lúc trước anh ta không đủ tôn trọng Thẩm Loan, mà sự
tôn trọng này xuất phát từ sự cách biệt về chức vị của hai người, chứ không phải
là sự coi trọng con người Thẩm Loan.
Không sai Lý Phục khinh địch rồi!
Nữa tiếng sau, ba người đến bậc thềm hội trường, người bên phía trường học
sắp xếp vào chỗ ngồi.