nào xung phong tình nguyện không?"
Vừa dứt lời, đã có không ít học sinh giơ tay.
Tất nhiên, trong đó bạn học nam chiếm đa số.
"Trời, trước kia tham gia giao lưu có tính chất giống thế này sao không thấy mọi
người tích cực như vậy nhỉ?"
"Cậu cũng không nghĩ à, trước kia những khách quý lên đài nói chuyện không
phải là đầu trọc, thì là heo mập, hiếm lắm mới có một người nữ, lại vừa già vừa
xấu, tính tình còn không tốt, có thể so với Diệt Tuyệt sư thái. Cậu cảm thấy mọi
người có thể tích cực đến chỗ này sao? Bây giờ không giống vậy, hí hí..."
"Tiếng cười này của cậu cũng đủ dâm đãng đấy."
"Không có cách nào khác, ai bảo chị gái khách quý lại đẹp như thế? Nhìn đôi
chân kìa, eo kìa, hoàn toàn là dáng người siêu mẫu đấy, dùng hai chữ để miêu tả
thì là— hoàn mỹ!"
"..."
Người chủ trì thấy thế cũng không khỏi sợ hãi, quả nhiên, đây là xã hội nhìn
mặt mà.
"Vậy thì bạn nam sinh mặc áo gió trước này đi, cậu ấy giơ tay nhanh nhất."
Người dẫn chương trình ra hiệu về phía bên phải hàng đầu tiên.
Rất nhanh, microphone đưa tới trong tay cậu ta.
Nam sinh có chút hồi hộp đứng lên, "Thẩm, giám đốc Thẩm, xin chào!"
Cô hơi gật đầu.
"Tôi muốn hỏi, đối với một xí nghiệp mà nói, ngài cảm thấy cái gì quan trọng
nhất? Trung thực, hay là lợi ích?"
Nếu trả lời "trung thực", mọi người sẽ cảm thấy giả dối; nếu trả lời "lợi ích", lại
cảm giác thiếu vài phần trách nhiệm và lương tâm.
Thẩm Loan trầm ngâm một giây: "Công ty tồn tại nói trắng ra, thì chính là để
tạo ra lợi nhuận, đây là điểm xuất phát của mộ xí nghiệp, cũng là điểm dừng
chân cuối cùng. Cho nên, tôi cũng không phủ nhận tầm quan trọng của lợi ích,
tục ngữ nói, thương nhân trục lợi, đây là điều không thể lựa chọn, dường như đã
trở thành một loại bản năng."
"Nhưng ở trong quá trình này, chúng ta có thể lựa chọn dùng phương thức nào
để tạo ra lợi ích không? Hợp lý hợp pháp, công bằng trung thực, hay là giở trò
bịp bợm, lừa mình dối người?"
"Thật ra trung thực và ích lợi cũng không mâu thuẫn với nhau, ngược lại, hai
thứ còn có thể giúp ích lẫn nhau—có lòng trung thực, mới có cơ sở để ổn định,
mới có thể dùng con đường chính xác để tạo ra lợi ích; có lợi ích, xí nghiệp mới
có thể sinh tồn và phát triển, mới có thể thực hiện tốt nhất tính trung thực."
Nói đến "sự quyến rũ của phái nữ", hầu như phản ứng đầu tiên của phần lớn
mọi người là khuôn mặt, sau đó là dáng người.
Rất ít người sẽ liên hệ "sức quyến rũ" và "khí chất" với nhau.
Trái lại, lúc một cô gái được khen là "có khí chất", đa số trường hợp đều là
không tìm được những thứ khác có thể khen ngợi, chỉ có thể lấy loại khí chất hư
vô mờ mịt này ra để góp cho đủ, miễn cưỡng qua loa cho qua.
Cho nên, rất nhiều cô gái cũng không thích được khen là "có khí chất", bởi vì
điều này chứng minh mặt cùng dáng người của bạn đều không quá đẹp.
Nhưng Thẩm Loan không giống vậy.
Giá trị nhan sắc của cô đáng để thưởng thức, dáng người cũng không có gì phải
bắt bẻ, nhưng lúc cô đứng ở trên sân khấu, đĩnh đạc nói chuyện, tất cả sự chú ý
của người khác cũng không phải khuôn mặt, hoặc là chân, mà là khí chất bình
tĩnh tự tin của cô.
Trắng ngần như núi tuyết, gió mát trên suối đá.
Đó đều là sức quyến rũ độc nhất của cô— không thể sao chép, cũng khó có thể
bắt chước.
Nam sinh đặt câu hỏi đã ngẩn ra, người dẫn chương trình gọi ba lần, cậu ta mới
phản ứng lại, hai má đỏ hồng mà khom lưng nói cảm ơn, đổi lấy một trận cười
nghiêng ngả của các bạn học.
"Thật ra, cô gái này còn rất..." A suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm thấy một từ
nào thật chính xác để miêu ta.
Bạn học B nhếch miệng cười: "Sức quyến rũ của nữ cường nhân, hôm nay cuối
cùng cũng được nhìn thấy rồi."
Trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra, trao đổi một ánh mắt, có chút
buồn rầu, còn có vài phần hối hận—
A Nhượng này cũng không quá may mắn!
Hai người bọn họ đánh cược, kết quả làm cho Thẩm công tử có được một người
đẹp.
Chậc...
Quá thiệt thòi!
Thẩm Nhượng không chú ý tới sự khác thường của hai người, một lòng đắm
chìm trong suy nghĩ của mình.
Trong ấn tượng, Thẩm Loan hẳn là một đứa vâng vâng dạ dạ, không được giáo
dục, bằng cấp không cao, thậm chí cũng khômg tính là xinh đẹp.
Con riêng lưu lạc bên ngoài cuối cùng không được giáo dục quá tốt, cũng không
hưởng thụ tài sản của nhà họ Thẩm, cô thấp hèn, ngu dốt, thô bỉ, không làm cho
người ta ưa thích.
Tất cả những điều đó hẳn là đều trở thành nhãn hiệu trên người Thẩm Loan.
Đã từng, anh ta cũng nghi ngờ quyết định của Thẩm Tông Minh, một đứa con
gái không hiểu gì thì dựa vào cái gì mà thay thế Thẩm Như ngồi vào vị trí giám
bộ phận dự án?
Thẩm Nhượng cảm thấy, nhất định là ông nội hồ đồ rồi.
Nhưng vừa rồi, tất cả "tự cao tự đại" của anh ta đều bị cô lật đổ, sự ưu tú của cô
là không thể nghi ngờ!
Nhưng vậy thì sao?
Bên môi thiếu niên hiện lên một nụ cười tà tứ nổi loạn, ánh mắt khúc xạ tia sáng
hủy diệt.
"Bạn học này còn có câu hỏi gì sao?"
Nam sinh hơi ngượng ngùng: "Không, không có."
"Vâng, mời ngồi. Chúng ta đi vào vấn đề tiếp theo—"
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, Thẩm Nhượng đột nhiên đứng lên, một tay
giơ cao.
Vốn dĩ anh ta ngồi trên sàn nhà ở hàng cuối cùng, lúc đứng lên, cực kỳ dễ làm
người khác chú ý, người dẫn chương trình lập thấy được anh ta: "Chúng ta xin
mời bạn nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng nhỉ, cậu ấy đã gấp không chờ nổi mà
đứng lên rồi."
Microphone đưa tới trên tay, ý cười của Thẩm Nhượng tăng lên: "Xin hỏi, giám
đốc Thẩm ở làm vị trí gì ở tập đoàn Minh Đạt?"
Giọng nói của thiếu niên trầm lẫm lại rất gợi cảm, học sinh ở đây theo bản năng
quay đầu lại.
"Trời ạ! Tớ không nhìn lầm chứ?"
"Thẩm Nhượng sinh viên năm tư ngành kỹ thuật tài chính, nghe nói cậu ta chưa
từng tham gia loại chương trình giao lưu thế này, sao lại đột nhiên xuất hiện ở
chỗ này chứ?"
"Bắt sống một giáo thảo."
"Nam thần hẳn là vừa đánh bóng xong đấy, tóc vẫn còn ướt, nhưng mà thật mẹ
nó gợi cảm, tâm hồn thiếu nữ của mị đây sắp nổ rồi!"
"Xuỵt... Nghe xem cậu ta muốn hỏi cái gì."
"Chuyện đó... Giáo thảo sẽ không coi trọng giám đốc Thẩm chứ? Nghe nói cậu
ta vừa chia tay bạn gái..."
"Đừng nói là thật sự có khả năng này nhé!"
"Trời, loại hoa hoa công tử, cặn bã như này thì có gì mà nổi? Còn là giáo thảo
nữa? Tỉnh lại đi, đừng bôi đen đại học G của chúng tôi."
"..."
Bởi vì Thẩm Nhượng đột nhiên xuất hiện, trong phòng nghị luận sôi nổi.
Nhưng lúc Thẩm Loan mở miệng, hiện trường lại giống như kỳ tích yên tĩnh trở
lại.
"Chức vị của tôi là giám đốc bộ phận dự án." Cô đang trả lời vấn đề của Thẩm
Nhượng.
Vẻ mặt cô gái bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt.
Cũng không vì anh họ xuất hiện mà khiếp sợ hoặc hoảng loạn, trạng thái mà cô
biểu hiện ra tựa như đang đối mặt với một học sinh bình thường.
"Giám đốc bộ phận dự án à..." Thẩm Nhượng kéo dài âm điệu cuối cùng: "Lại
mạo muội hỏi một câu nữa, cô bao nhiêu tuổi thế?"
"21."
Xôn xao —
Lập tức sôi trào.
"Tôi biết cô ấy trẻ tuổi, nhưng lại không ngờ lại trẻ như vậy, còn nhỏ hơn cả tôi
nữa đấy..."
"Hai mươi mốt tuổi, bình thường mà nói, hẳn là chưa tốt nghiệp đại học nhỉ?
Sao cô ấy có thể làm giám đốc bộ phận dự án của 500 xí nghiệp lớn của cả nước
nhỉ?"
"Tôi nhịn không được mà nghĩ lại, mình lúc 21 tuổi đang làm gì?"
"Đừng nghĩ, cậu ấy à, trốn học chơi game trong nhà! Cơm đều do ông đây lấy
từ nhà ăn đưa về, đũa gỗ dùng một lần rồi bẻ đưa đến trước mặt cậu đấy!"
"..."
Thẩm Nhượng nhún vai, hai tay vòng lại hỏi vấn đề mọi người đều tò mò: "Hai
mươi mốt tuổi, thật trẻ, xin hỏi cô tốt nghiệp trường cao đẳng nào?"
Thẩm Loan híp mắt, tầm mắt lướt xuống dưới khán đài, lập tức rơi xuống trên
người anh ta.
Thẩm Nhượng mỉm cười đáp lại, nhìn thế nào cũng mang theo một cỗ khiêu
khích.