miệng.
Miêu Miêu dừng lại, cười gật gật đầu: "Vâng, đã từng gặp."
"Khi nào?"
"Trước kì thi tuyển sinh của Khởi Hàng, lúc Thẩm... Loan hỏi ngài muốn giáo
trình, tôi cũng ở đó."
Thẩm Xuân Hàng bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là vậy, thảo nào cảm thấy em nhìn
quen quen."
Miêu Miêu cười cười: "Ngài khá hơn chút nào không?"
"Ừ, khá hơn nhiều rồi."
"Có cần tôi gọi cho ngài một chiếc taxi không?"
Người đàn ông khoát khoát tay: "Không cần, xe tôi dừng ở đối diện."
"Ngài... Có thể lái à?" Miêu Miêu lo lắng nhìn anh ta một cái, rất nhanh, cũng
rất mịt mờ.
Quả nhiên, Thẩm Xuân Hàng vẫn chưa phát hiện: "Cơ thể của mình tự mình
biết, tôi tự có chừng mực."
"Vâng, vậy..." Miêu Miêu đưa thuốc còn thừa cho anh ta: "Tôi đi về trước, còn
có bạn chờ."
Thẩm Xuân Hàng đứng lên, đối mặt với cô ta: "Hôm nay vất vả cho em rồi, tiền
thuốc..."
"Không cần đâu, thuốc này rẻ lắm. Trên đường ngài chú ý an toàn, tôi đi trước."
Nói xong, xoay người rời đi.
Người đàn ông nhìn bóng lưng đi xa của cô ta, cười lắc lắc đầu, thay đổi bước
chân, đi đến hướng ngược lại.
...
Cổ Thanh: "Miêu Miêu, cô đi đâu vậy?"
"Toilet đó." Cô ấy ngồi lại vị trí lúc trước.
"Nhưng vừa rồi lúc tôi đi sao lại không thấy cô?"
Miêu Miêu quơ quơ chai nước chanh trên tay: "Đi đến trước quầy lấy đồ uống."
Ăn uống no nê, mọi người rời đi.
Cuối cùng vẫn là Kỳ Tử Thần đi thanh toán hóa đơn.
Hạ Hoài duỗi tay khoát lên vai anh ta, dáng vẻ anh em tốt từ trước tới nay: "Đều
là bạn bè mà, cậu trả hay tôi trả đều giống nhau, quan trọng nhất là mị người vui
chơi vui vẻ."
Kỳ Tử Thần liên tục gật đầu, ý cười vui mắt.
Mấy người đàn ông uống một chút rượu, tất nhiên là không thể lái xe.
Vừa rồi Cổ Thanh lại bị bọn họ ồn ào, bắt cô ta uống chén rượu giao bôi với
Trương Dương, bây giờ mặt còn đỏ rực, cũng không chạm được tay lái.
Cuối cùng sau khi bàn bạc, Miêu Miêu lái xe của Trương Dương, đưa hai vợ
chồng về.
Hạ Hoài, Kỳ Tử Thần, còn có Tưởng Thạc Khải trực tiếp bắt taxi về.
"Còn Thẩm Loan thì sao?" Kỳ Tử Thần hỏi.
Hạ Hoài cũng không biết là uống nhiều quá, hay là có nguyên nhân gì khác,
trong mắt vẫn còn hơi nước, dưới đèn đường chiếu rọi, trong suốt phản quang,
nghe vậy, cười thần bí, kéo dài giọng nói ---
"Cô ấy á, cậu khỏi quan tâm, có người tới đón rồi!"
Kỳ Tử Thần nhướng mày: "Ai?"
Hạ Hoài giật giật môi, giống như nói ra cái tên, lại không phát ra âm thanh.
Thẩm Loan nhàn nhạt nhìn, ánh mắt trong trẻo, giống như hiểu rõ tất cả, hiểu rõ
trong đầu.
"Xe tới rồi, ai đi trước?"
Hạ Hoài không nhúc nhích, Kỳ Tử Thần dìu anh ta cũng không nhúc nhích.
Tưởng Thạc Khải đảo qua hai người, ấn đường khẽ nhíu lại: "Mấy cậu không
đi, vậy tôi đi trước."
Không có ý kiến gì.
Tưởng Thạc Khải khom lưng ngồi vào xe taxi, rất nhanh đã biến mất ở trong
tầm mắt.
Tiếp theo là Hạ Hoài, sau khi ngồi vào ghế sau, gẩy gẩy cửa sổ xe, nửa tỉnh nửa
say nhìn Thẩm Loan chằm chằm.
Thẩm Loan cho rằng anh ta có chuyện muốn nói, nhưng mãi đến khi xe taxi lái
đi, anh ta vẫn là dáng vẻ mơ màng đó.
Hạ Hoài biết, chính mình không say.
Không chỉ không say, còn rất tỉnh táo.
"Ông già nói đúng, là mình không xứng với..."
Thẩm Loan, người chỉ bảo trên bàn điều khiển, đã đến một độ cao mà anh ta
không thể đuổi kịp, trừ bỏ nhìn lên, không còn cách nào khác.
"Được! Từ nay về sau, xem xem vùng trời nào không cỏ, ừm... Rất tốt, rất tốt..."
Lặp lại mấy lần, giống như cũng không phải khó chấp nhận như vậy, dù sao,
trước kia anh ta chính là người như vậy mà.
Tài xế taxi nhìn qua kính chiếu hậu, thỉnh thoảng nhìn vào mắt, chỉ thấy ngoài
miệng người trẻ tuổi này đang lẩm bẩm, vẻ mặt như khổ lại như vui, cực kỳ
phức tạp.
Tài xế thầm nghĩ: Sợ là không phải say đến choáng váng rồi chứ? Tuyệt đối
đừng nôn lên xe của ông ta...
Tiễn Kỳ Tử Thần đi, Thẩm Loan đứng ở đầu hẻm, đợi hai phút, một chiếc
Mercedes màu đen chậm rãi dừng ở bên cạnh cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười của người đàn ông: "Chờ lâu
chưa?"
"Tàm tạm."
Thẩm Loan đang chuẩn bị vòng đến ghế phụ, bỗng chốc bị người đàn ông nắm
lấy cổ tay.
Cô nhướng mày: "Sao vậy?"
Quyền Hãn Đình nghiêng mặt tới, để ở trước mặt cô, một tay khác rời tay lái,
chỉ chỉ lên khuôn mặt.
Thẩm Loan bất đắc dĩ: "Bao nhiêu tuổi rồi? Có ngây thơ không?"
"Em nói xem có hôn hay không?" Dù bận vẫn ung dung.
"Không hôn..."
Sắc mặt người đàn ông tối sầm.
Cô xoay chuyển: "Thì sao nào?"
Không hôn, thì sao nào?
Quyền Hãn Đình cười: "Vậy để gia chủ động ---"
Nói xong, bàn tay lớn kéo cổ tay cô đổi thành cổ cô, dùng sức nhấn một cái,
Thẩm Loan không thể không cúi đầu hôn lên môi mỏng của anh.
Hai người cách một cánh cửa xe, thông qua cửa sổ xe, hôn triền miên.
Ánh trăng vừa đẹp, gió nhẹ đầu hẻm.
Không biết qua bao lâu, eo Thẩm Loan sắp cứng lại rồi, Quyền Hãn Đình mới
buông cô ra.
Ánh mắt người đàn ông đen nhánh, như phản chiếu ánh sao đầy trời.
Môi đỏ người phụ nữ ướt át, hơi thở không ổn định.
"Hôn đủ chưa?"
"Nếu em muốn tiếp tục, anh vui vẻ đồng ý."
Thẩm Loan bĩu môi, một đỡ eo, đi qua bên kia mở cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ.
"Anh thì tốt rồi, ngồi thoải mái, em khom lưng đau..." Vừa nói, vừa dùng sức
xoa nhẹ vài cái.
"Để anh xem thử ---"
Tay lớn với qua, tìm được mấy chỗ, thoáng dùng sức: "Ở đây à?"
Thẩm Loan lắc đầu: "Sang trái."
"Ở đây?"
"Sang bên trái nữa. A! Đau ---"
Quyền Hãn Đình thay cô xoa bóp không nhẹ không nặng: "Có tốt hơn một chút
không?"
"Ừ, không tệ lắm. Lái xe về đi."
Rất nhanh, chiếc Mercedes màu đen lái rời con hẻm, hòa vào dòng xe cộ, dần
dần biến mất.
"Thưa anh, anh đã ngồi ở trên xe tôi hơn mười phút rồi, cuối cùng là có đi
không? khôn đi thì nói, để anh xuống xe để còn chỗ, tôi đây còn phải làm ăn
buôn bán..."
"Đi thôi." Kỳ Tử Thần thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói.
Bây giờ tài xế mới dừng oán giận, kỳ quái nhìn thoáng qua phía trước, trừ bỏ
một chiếc Marcedes vừa dừng ở đây, cũng không có gì đặc biêt mà?
Người này cuối cùng là nhìn cái gì?
Từ góc độ của tài xế thì không nhìn thấy hai người hôn môi, nhưng góc độ của
Kỳ Tử Thần lại thấy.
"Cô ấy á, cậu khỏi quan tâm, có người tới đón rồi!"
Bây giờ anh ta mới hiểu được câu nói kia của Hạ Hoài cuối cùng là có ý gì...
Có bạn trai, cho nên có người tới đón?
Tài xế: "Chuyện đó... Thưa anh, anh còn chưa nói đi đến đâu?"
Kỳ Tử Thần: "Cứ lái đi."
"Sao?"
"Tiền xe trả theo đồng hồ tính, tôi muốn đi hóng gió một chút."
Tài xế trừ việc đồng ý thì còn có thể như thế nào? Có tiền chính là ông nội.
...
"Rẽ trái ở ngã tư phía trước." Cổ Thanh ngồi ở ghế phụ thay Miêu Miêu chỉ
đường: "Thật ngại quá, còn bắt cô phải đưa một chuyến."
"Không sao."
"A Thanh... Thanh Thanh... Có phải chúng ta ở suối nước nóng không? Sao lại
nóng như vậy?" Phía sau, Trương Dương múa may đôi tay, giãy giụa ngồi
thẳng.
"Ơ... Thanh Thanh em đi đâu rồi?" Anh ta cố gắng mở tohai mắt, nhưng giống
như cũng không mở được: "Sao anh lại... ậc... không nhìn thấy em?"
Cổ Thanh đau đầu, quay sang quát vào mặt anh ta: "Trương Dương! Anh câm
miệng cho em! Ngồi đàng hoàng lại, đừng có lộn xộn."
"Được, vợ yêu! Anh ngồi không động đậy rồi, em di chuyển đi."
Nói rồi, đôi chân dang rộng, ngưa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi: "Hì hì... anh
chuẩn, chuẩn bị xong rồi, em tới, tới đi..."
Khuôn mặt Cổ Thanh nóng đến đỏ bừng: "Trương Dương! Anh muốn chết à!"
Miêu Miêu sau khi hiểu được, lập tức không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cổ thanh càng xấu hổ hơn, cô ta vốn có một mái tóc ngắn thoải mái, mặc quần
áo cũng lấy thoải mái đơn giản làm chủ đạo, cho nên ngày thường mọi người
đều cảm thấy cô ta có chút trung tính.
Cảm giác đầu tiên không phải là người phụ nữ này đẹp như thế nào, mà là
người phụ nữ này đặc biệt như thế nào.
Đến mức, mọi người đềm xem nhẹ khía cạnh dịu dàng trên người cô ta.
Bây giờ gò má ửng đỏ, hai mắt hơi lờ mờ, bên trong xấu hổ mang theo vài phần
ngượng ngùng, rất là đẹp đó...
Miêu Miêu không khỏi cảm thán.
"Chuyện đó... Cô đừng nghe anh ấy nói bậy, người này uống quá nhiều thì
miệng sẽ không giữ được."
"Phải không? Nhưng sao tôi lại nghe có một câu nói là --- rượu vào thì nói
thật?" Miêu Miêu vừa bẻ tay lái vừa cười trêu ghẹo.
Cổ Thanh hận không thể lập tức nhảy đến ghế sau mạnh mẽ xoa nắnTrương
Dương một trận, mới giải hận.
"Miêu Miêu, cô đừng nghĩ bậy..."
"Tôi không có nghĩ bậy mà! Tôi là suy đoán có căn cứ, nhưng mà nhìn dáng vẻ
của cô, tôi đã có 99% xác định rằng mình đoán đúng rồi."
"..."
"Xem ra, hai vợ chồng các cô ngày thường chơi rất vui nhỉ?"
"Cô đừng nói nữa..."
Miêu Miêu thấy cô ta đúng là ngượng quá rồi, cũng không nói đùa nữa.
Chút chừng mực này cô ấy vẫn biết.
Vốn cho rằng Trương Dương nói vài câu say sẽ ngừng nghỉ, không nghĩ tới lái
được một khoảng, anh ta lại ồn ào muốn nôn.
Miêu Miêu nhanh chóng dừng xe, Cổ Thanh đi xuống từ ghế phụ, vòng ra sau
kéo người xuống: "Anh nghẹn xuống cho em! Không được nhổ ra! Nhanh lên...
Nghẹn một chút nữa..."
Trương Dương nôn ở ven đường xong, lại bị kéo lên xe lại, bây giờ Cổ Thanh
mới ngồi ở ghế sau để tiện cho việc chăm sóc anh ta