giống cô.
Mặt nóng dán mông lạnh, nên khuôn mặt cậu Tống cuối cùng cũng không nhịn
được, cười lạnh một tiếng: "Cô cũng xứng sao?"
Chút ý tốt được ngụy trang nơi đáy mắt rốt cuộc cũng biến mất sạch sẽ, ngược
lại bị sự lạnh lẽo lấp đầy.
Những cậu ấm cậu chủ như thế, ai mà không phải mắt cao hơn đầu, cực kỳ kiêu
ngạo chứ?
Cho dù Tống Chân chỉ là dòng thứ, nhưng dưới tiền đề là dòng chính nhà họ
Tống đã tàn tạ thì bây giờ anh ta cũng không thua Tống Duật khi còn sống đâu.
Có thể đứng vững gót chân ở trong giới này thì ai mà không phải là người khôn
khéo? Ai mà không mưu mô xảo trá chứ.
Dòng chính không còn ai nữa mà Tống Chân lại được Tống Khải Phong dẫn
bên người tự mình dạy dỗ, chỉ sợ tương lai toàn bộ nhà họ Tống đều sẽ giao vào
trong tay anh ta.
Nhưng mà, một đứa con cưng của trời được rất nhiều người ngoài nịnh bợ như
thế lại liên tục không còn mặt mũi trước mặt Thẩm Loan.
"Nếu cậu Tống cảm thấy tôi không xứng, vậy cần gì phải nóng nảy?"
Nếu Thẩm Loan được gọi là "Không biết tốt xấu" ở trong mắt anh ta, thế Tống
Chân thành cái gì?
Đê tiện
"Tôi không biết anh ôm loại tâm thái gì để định tới tiếp cận tôi, cũng không
muốn biết, nhưng có một điều hẳn là anh đã rõ —"
Chỉ thấy người phụ nữ khom lưng cúi đầu, đột nhiên tiến đến trước cửa xe.
Tống Chân bị động tác bất ngờ của cô làm cho có chút kinh ngạc.
Nhưng giây tiếp theo, mùi hương nhàn nhạt của người phụ nữ theo đó chui vào
lỗ mũi, quấn quýt lởn vởn, vậy mà lại làm anh ta nhất thời ngẩn người.
Đôi môi đỏ xinh đẹp kia nhẹ nhàng mở ra, đóng mở tựa như muốn đoạt hồn
phách người ta.
Nhưng thứ nói ra lại không hay ho gì, không hề xuôi tai —
"Ngay cả Tống Duật mà tôi cũng chướng mắt, huống chi là anh?" Giây phút đó
trong mắt người phụ nữ lộ ra sự khinh miệt không thèm che dấu, thậm chí còn
thêm một chút ác ý.
Thẩm Loan nhìn khuôn mặt của người đàn ông trầm xuống với tốc độ có thể
nhìn thấy được bằng mắt thường, tâm trạng không khỏi tốt hơn.
Cô đang cố ý!
Cố ý nhục nhã anh ta!
Tống Chân tức giận khó kiềm chế, đôi đồng tử sâu thẳm phảng phất như đang
nổi lên hai ngọn lửa.
Giây tiếp theo, Thẩm Loan nghe thấy tiếng mở khóa cửa, người đàn ông đẩy
cửa xuống xe.
Thẩm Loan tất nhiên không thể để anh ta xuống xe, đột nhiên đứng thẳng, ngay
lúc cửa xe mở ra thì đã bị cô đá một cái.
Loảng xoảng—
"Cô điên rồi sao?!"
Cô nhấc chân chống cửa xe, thu lại ý cười, khuôn mặt lạnh nhạt không mang
theo chút cảm xúc: "Về sau cách xa tôi một chút, nếu không... hẳn là anh sẽ
không muốn biết kết quả đâu."
Nghe xong lời uy hiếp này của cô, Tống Chân rất muốn cười.
Cô cho rằng mình là ai?
Không có bản lĩnh, nhưng mấy câu tàn nhẫn thì lại thuộc làu.
Tống Chân đột nhiên cảm thấy rất vô vị, không có gì vui vẻ.
Đúng là người phụ nữ này cũng chỉ thế thôi.
Anh cười lạnh, thu lại ánh mắt khinh thường của mình, đang chuẩn bị mở miệng
thì vào lúc này, một chiếc Bentley màu đen đang đi tới chỗ hai người, cuối cùng
dừng lại bên chiếc Mercedes màu đen của anh ta.
Ngay sau đó, trong xe có một người đàn ông cao lớn bước xuống.
Đứa nhóc năm đó chỉ biết quát tháo đánh đấm tàn nhẫn, bây giờ đã trở thành
con người kiên cường rắn rỏi rồi.
Tam Tử đi đến chỗ Thẩm Loan dưới cái nhìn kinh ngạc của Tống Chân, nhận
valy trong tay cô, sau đó kéo cửa xe, dùng tay chắn nóc xe mời cô ngồi vào.
Đến khi anh ta đóng cửa xe xong, anh ta sắp xếp hành lý vào, lúc này mới vòng
vào vị trí lái xe để ngồi.
Rất nhanh đã khởi động động cơ, chiếc xe bắt đầu chạy.
Tống Chân ghi nhớ biển số xe Bentley trước, rồi dùng điện thoại gửi cho trợ lý.
"Đi điều tra chủ nhân chiếc xe này đi, kỹ một chút.
"Vâng."
Sau khi cúp máy thì anh ta mới yên lặng rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.
Cô nói không cần anh ta đưa, có người tới đón, thế mà có người tới đón thật.
Nếu anh ta không nhìn lầm thì chiếc Bentley kia là hàng sản xuất theo yêu cầu,
nhập khẩu hoàn toàn, ngay cả lắp ráp cũng hoàn thành ở nước ngoài.
Không có tám số thì căn bản không sờ đến.
Cho nên Thẩm Loan có quan hệ gì với người đàn ông đi Bentley kia?
Người yêu sao?
Không giống.
Sát khí của người đàn ông kia quá nặng, hơn nữa còn thiếu một lỗ tai, cả người
tràn ngập hơi thở chợ búa, không giống những người giàu có lắm.
Hơn nữa nhìn thái độ của anh ta với Thẩm Loan thì không có chút thân mật nào
cả, ngược lại không hiểu sao lại có chút... Cung kính?
...
Bên trong xe.
Tam Tử hỏi: "Đi đâu đây?"
Thẩm Loan: "Về Mật Đường trước đi."
"Vâng."
Ban ngày Mật Đường không buôn bán nên Lệ Hiểu Đàm còn đang nghỉ ngơi,
Thẩm Loan cũng không quấy rầy cô ấy.
Lên tầng hai tự mình làm bữa sáng cho Tán Tán.
Cậu bé ngoan ngoãn ăn xong.
10 giờ sáng, Nhị Tử từ bên ngoài trở về, chỉ nghỉ ngơi một chút rồi lại dẫnTán
Tán xuống tầng một.
Thầy trò hai người đều tự mình mặc quần áo, lúc nào gặp khó khăn Nhị Tử
cũng sẽ giúp một tay, nhưng hầu như đều do Tán Tán tự mình thay quần áo,
mang miếng đệm đầu gối hay quấn băng vải.
Rất tiến bộ.
"Tập luyện lúc chú không ở đây à?"
Nhóc con gật đầu.
Không có Nhị Tử ở bên cạnh để bảo vệ nên cậu nhóc không dám động đến mấy
cái đó, cũng chỉ có thể luyện tập chuẩn bị mấy thứ để vào bài, như thay quần áo,
làm nóng người.
"Lần này rời khỏi nhà họ Tống là sẽ không quay về nữa sao?"
Nhị Tử không xem cậu bé như trẻ con, tất nhiên lúc nói chuyện cũng không
phải giọng điệu nói với trẻ con.
Tán Tán không đáp, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đôi đồng tửu đen nhánh kia phản chiếu rõ dáng vẻ của người đàn ông, lại có
loại sâu sắc làm cho người ta sợ hãi.
Giống như hiểu hết tất cả mọi chuyện, không chút che giấu.
"Sao thế, không tiện nói à?"
Tán Tán nhìn về phía trần nhà, thật ra ý bảo ở trên lầu.
Trên lầu có gì?
Thẩm Loan.
Cho nên liên hệ lại với nhau là— câu này phải hỏi Thẩm Loan mới có đáp án.
Nhị Tử cười, nhặt găng tay quyền anh lên: "Chú đoán, cô ấy sẽ không trở về
đâu."
Thứ không có giá trị lợi dụng thì trong mắt Thẩm Loan chẳng khác nào rác rưởi.
Mà rác rưởi chỉ có thể bị vứt bỏ.
...
Ban đêm, dưới lầu vẫn buôn bán bình thường, Thẩm Loan cùng Tán Tán đã
chìm vào mộng đẹp trên lầu hai có cách âm.
Dưới ánh trăng, quận Tượng Sơn
Trong phòng làm việc.
Lạch cạch —
Quyền Hãn Đình ném tấm ảnh trong tay lên trên mặt bàn, khuôn mặt còn đen
hơn bầu trời đêm ba phần.