đã trở thành điểm thu hút du lịch nổi tiếng ven biển.
Ban ngày, ánh mặt trời chiếu rọi bờ cát, nước biển chuyển màu xanh lam.
Ban đêm, ánh trăng trải rộng mặt biển, vàng rực óng ánh.
Thẩm Xuân Hàng dẫn cô ấy đứng ở nơi cao.
Miêu Miêu quan sát cảnh tượng tránh lệ trước mắt, khuôn mặt hơi giật mình.
"Đây là chỗ nào thế? Thật đẹp..."
"Vịnh Nguyệt Nha."
"Chúng ta đang ở thành phố Q sao?!" Miêu Miêu kinh ngạc hô lên.
Đổi lấy cái gật đầu mỉm cười của người đàn ông.
"Bây giờ là buổi tối, tới chỗ này làm cái gì?"
"Kìa—" Thẩm Xuân Hàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn phía nơi xa.
Miêu Miêu nhìn theo tầm mắt của anh ta, chỉ thấy một chiếc du thuyền thình
lình nằm trên mặt biển, bỗng nhiên, thân thuyền chợt sáng lên, giống như một
tòa cung điện trên mặt nước.
"Đó..." Miêu Miêu há hốc mồm, thật lâu sau mới tìm được gióng nói: "Là của
anh sao?"
Thẩm Xuân Hàng nhìn dáng vẻ giật mình của cô ấy, dường như có chút buồn
cười, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
"Nó có tên."
Ối...
"Tên là gì?"
"Poseidon." Cách phát âm của người đàn ông trầm thấp êm tai, có loại cảm xúc
nói không nên lời.
Miêu Miêu nghe được khiến lỗ tai ngứa ngáy: "Poseidon?"
"Ừm."
Thần biển cả Poseidon, cầm cây đinh ba trong tay, nhẹ nhàng vung lên là có thể
sông cuộn biển gầm.
"Tên này..." Hình như cô từng nghe ở đâu rồi.
"Làm sao vậy?" Hai mắt Thẩm Xuân Hàng dò hỏi.
Trong chớp nhoáng, Miêu Miêu đột nhiên nhớ tới tin tức mà mình đã từng xem
—
Chiếc du thuyền cực kỳ xa hoa "Poseidon" từng được đấu giá ba ngày trong nhà
đấu giá lớn nhất New York, mức giá khởi điểm lên tới mười triệu đô la Mỹ, làm
một số phú hào vùng Trung Đông cũng phải chùn bước.
Cuối cùng lại bị một người Hoa người mua vào trong túi, không ngờ...
Thẩm Xuân Hàng: "Sao đột nhiên lại nhìn tôi như vậy?"
Miêu Miêu không khỏi bùi ngùi: "Không ngờ làm thầy cũng có thể kiếm nhiều
tiền thế."
Người đàn ông bật cười: "Làm giáo viên cũng phải nuôi sống gia đình, không lo
kiếm tiền thì sao được?"
Cô ấy nghiêng đầu, mỉm cười cong môi: "Nhà của anh không phải chỉ có mình
anh sao?"
Ý là: Người đàn ông độc thân, tự làm tự ăn, còn nuôi gia đình cái mắm gì, nói
lung tung cái gì thế?
"Một ngày nào đó sẽ biến thành hai người, ba người, thậm chí nhiều người
hơn."
Miêu Miêu sững sờ, giây tiếp theo ý cười càng sâu hơn: "Cũng đúng, một ngày
nào đó sẽ tạm biệt cuộc sống độc thân, bước vào cuộc sống hôn nhân. Nếu hiệu
trưởng có tin tốt, nhất định phải mời tôi uống rượu mừng đấy."
Miêu Miêu cũng không phải miễn cưỡng cười, cô ấy thật sự vui mừng.
Vốn cho rằng tính cách Thẩm Xuân Hàng quá lạnh nhạt, ánh mắt quá cao, đối
với gu chọn bạn đời cũng tương đối bắt bẻ, chỉ sợ sẽ bài xích hôn nhân.
Nhưng cuộc đời còn dài, nếu một người đi thì sẽ cô đơn biết bao?
Tuy rằng nhạc của anh ta cao siêu có ít người hiểu, nhưng có người nghe làm
bạn là tốt rồi. Có lẽ người nghe cũng không hiểu anh, không thể sinh ra đồng
cảm, nhưng ít ra có được năng lực đánh giá và thưởng thức, có thể nhìn thấy
anh đặc biệt thế nào, yêu sự khác biệt của anh.
Miêu Miêu biết, mình sẽ không trở thành người
bạn đi cùng anh, nhưng chỉ cần anh nguyện ý mở rộng cửa lòng để tiếp nhận,
vậy thì chắc chắn sẽ có một người xuất hiện, có thể ở bên cạnh anh, nghe anh tri
âm tri kỉ, lắng nghe núi non nước chảy.
Thật sự cô ấy rất vui mừng.
Sắc mặt người đàn ông bỗng chốc lạnh xuống, cũng không đáp lại câu "uống
rượu mừng" này cũng không đáp lại.
Ối...
Miêu Miêu là cô gái tương đối nhạy cảm, thấy cảm xúc của anh không ổn lắm,
thật cẩn thận mở miệng: "Có phải tôi nói sai gì không?"
"Không có," Thẩm Xuân Hàng lắc đầu, sau đó cười vươn tay: "Đi thôi, đêm nay
ánh trăng vừa đẹp, gió cũng không lớn, rất hợp ra biển."
Miêu Miêu hơi giật mình, cảm xúc do dự chỉ tồn tại trong mắt một giây, sau đó,
cười đưa tay qua: "Tôi thật may mắn, dính được vầng hào quang của đại ca, lúc
sống còn có thể lên trên du thuyền xa hoa như vậy."
Lúc lên du thuyền, Miêu Miêu lại bị kinh diễm một lần nữa— nội thất bên trong
được thiết kế đơn giản mà xa hoa, kết cấu cùng thiết bị kỹ thuật xuất sắc, tầm
nhìn vô song và tính thực dụng, tất cả tạo nên nét độc đáo không giống ai của
du thuyền này.
Không hổ là du thuyền của "Thần", Poseidon hoàn mỹ không thể bắt bẻ!
Miêu Miêu đứng trên mũi thuyền, gió đêm thổi loạn mái tóc dài của cô ấy, đón
ánh trăng, chân dài thẳng tắp, phía sau lưng vừa nhìn đã cảm thấy hoàn mỹ
tuyệt trần.
"Mặc vào."
Miêu Miêu quay đầu lại, trong tay người đàn ông cầm một áo choàng len, là
màu xám nhạt.
"Trên thuyền gió lớn, em mặc quá ít, dễ bị cảm lắm."
Lúc này Miêu Miêu mới cảm giác được sự lạnh lẽo của gió biển thổi vào trong
xương cốt, bởi vì làn váy bị xé đi, hai chân cô dường như hoàn toàn lộ trước làn
gió lạnh, đã lạnh đến mức hơi phiếm hồng.
Nhận lấy áo choàng anh ta đưa đến, Miêu Miêu mặc vào, dài vừa đến đầu gối,
vừa giữ ấm, nhưng lại không cảm thấy cồng kềnh.
Cô ấy vừa lòng chép chép miệng: "Trên thuyền cũng có quần áo sao?"
"Đương nhiên." Thẩm Xuân Hàng nhún vai, việc đáng làm thì nên được khen
ngợi: "Ngoài quần áo, còn có những thứ khác, chỉ có điều em không thể tưởng
tượng được thôi."
"Vậy sao?" Miêu Miêu nhướng mày, không quá tin.
"Bây giờ sẽ biểu diễn cho em xem." Nói xong, cũng không biết nhấn xuống chỗ
nào, boong tàu lúc hai người đặt chân lên chợt chia thành hai.
Thẩm Xuân Hàng nhanh chóng kéo cô ấy sang bên cạnh.
Chỉ thấy giữa boong tàu bị tách ra lộ ra một hốc tủ rất lớn, dưới ánh sáng màu
lam quang chiếu xuống còn cảm thấy hơi lạnh, làm Miêu Miêu nhịn không
được rùng mình một cái.
"Nhìn ngây người rồi à?" Người đàn ông cười nhạo.
Miêu Miêu nghiêm trang: "Tôi đang suy nghĩ."
"Suy nghĩ cái gì?"
"Nghĩ chiếc du thuyền này của anh có phải đặc biệt dùng để giết người cướp
của không? Dù sao, hốc tủ hay hầm băng gì cũng có, có phải còn có mê cung
ngầm không?"
Thẩm Xuân Hàng không nhịn được mà bật cười, mở hốc tủ lấy một cái hộp màu
bạc lớn, lại thuận tay cầm chai rượu vang đỏ, cộng thêm hai ly rượu đế cao,
cùng đặt lên cái bàn tròn trắng nhỏ bên cạnh.
Vừa làm, vừa mở miệng: "Xem ra em lên nhầm thuyền giặc rồi, làm sao bây
giờ? Còn về mê cung ngầm là kiến nghị không tệ đấy, hôm nào để người ta nhìn
thử xem có thể thiết kế được một cái không."
Miêu Miêu: "..."
Lên nhầm thuyền giặc...
Nói thật, lúc này cô ấy cũng có chút ngẩn người, không hiểu được vì sao một
giây trước còn xã giao trong bữa tiệc sinh nhật ở Ninh Thành, giây tiếp theo lại
cùng Thẩm Xuân Hàng bay đến thành phố Q ngắm biển đêm.
Vốn dĩ, bọn họ không nên thân mật như vậy, quan hệ cũng không tốt như bây
giờ.
Nhưng nó lại đã xảy ra.
Thẩm Xuân Hàng đột nhiên nghĩ ra ý tưởng mời cô ấy, cô ấy cũng ma xui quỷ
khiến mà đồng ý, sau đó biến thành như bây giờ.
Có lẽ trong tiềm thức Miêu Miêu vẫn muốn gần gũi với anh ta hơn, dù sao cũng
là nam thần nhiều năm như vậy rồi, tựa như những cô bé đu idol, ai mà không
hy vọng có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng của mình?
Cũng không phải có suy nghĩ dơ bẩn gì, chẳng qua chỉ muốn gần anh ta hơn
một chút, gần một chút, không hơn.
"Lại đây." Thẩm Xuân Hàng ngồi xếp bằng quanh bàn tròn, cười vẫy tay với cô
ấy.
Miêu Miêu bước lên, lúc này mới cẩn thận nhìn những thứ trên cái mâm màu
bạc: "Mực sao?"
"Rất tươi, có muốn thử không?"
Cô ấy học theo tư thế của anh ta, ngồi xếp bằng ngồi xuống: "Được."
Sau đó, chính là màn trình diễn cá nhân của Thẩm Xuân Hàng.
Chỉ thấy bàn tay thon dài của người đàn ông cầm một chiếc kẹp inox mảnh, kẹp
con mực từ trong mâm lên, bỏ vào nước sôi, chưa đến một giây đã nhanh chóng
vớt lên, vậy là chín.
Thẩm Xuân Hàng: "Chấm với giấm, hay là chấm mù tạt?"
Miêu Miêu: "Tôi có thể chấm cả hai không?"
"Ha ha..." Người đàn ông thấp giọng bật cười, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện
lên sự vui vẻ: "Đương nhiên."
Thẩm Xuân Hàng chấm giấm trước, sau đó nhẹ nhàng chấm một chút mù tạt,
rồi dùng đũa kẹp lên, duỗi đến trước mặt cô gái.
Miêu Miêu sững sờ, vốn cho rằng anh ta sẽ đặt ở trong chén, không ngờ lại trực
tiếp đưa tới bên miệng cô.
"Ngẩn ngơ gì thế?"
"Tôi tự..."
"Há miệng."
Thật ra, cô rất không có ý chí, Miêu Miêu nghĩ.
Có thể kiềm chế mình, không vượt quá quy tắc, không khác người, không chủ
động trêu chọc Thẩm Xuân Hàng, cũng đã dùng hết sức lực của cô rồi.
Dưới tiền đề như vậy, còn bắt cô không để cho Thẩm Xuân Hàng tới gần, từ
chối sự săn sóc của anh, Miêu Miêu thật sự không có vĩ đại hay cao thượng như
vậy.
Đúng là cô tự hiểu được, cũng rõ ràng ý thức được hai người chênh lệch quá
lớn, nhưng cô cũng là người bình thường, sẽ mơ mộng, sẽ ham muốn xa vời, mà
những hành động lúc này của Thẩm Xuân Hàng đúng lúc thỏa mãn những si
tâm vọng tưởng của cô,, Miêu Miêu căn bản không có dũng khí và nghị lực để
từ chối.
Đó vốn chính là thứ cô ước mơ tha thiết, sao có thể cam lòng "không cần"?
Theo bản năng há miệng, theo động tác đút thức ăn của người đàn ông, ăn vào
trong miệng.
Thẩm Xuân Hàng: "Hương vị thế nào?"
Vị cay nồng của mù tạt xông thẳng chóp mũi, dưới mùi vị kích thích này, lại cất
giấu một chút hương vị khác, là giấm!
Hai thứ trộn lẫn với nhau, trung hòa lẫn nhau, vậy mà lại có hương vị tuyệt
diệu.
Miêu Miêu gật đầu: "Ăn ngon."
"Nhiều người ở vùng duyên hải không quen ăn hương vị này đâu."
Con mực đã đủ mang mùi tanh của biển, cộng thêm mù tạt kích thích, vừa sặc
vừa cay, đúng là không phù hợp với khẩu vị của mọi người.
Đương nhiên, ngoại trừ Miêu Miêu —
"Anh biết vì sao trước kia tôi béo thành như vậy không?"
Thẩm Xuân Hàng lắc đầu.
"Bởi vì, cái gì tôi cũng ăn." Nói xong, cô nhịn không được cười rộ lên.
Người đàn ông cong môi theo.
Gió biển nhẹ thổi, không khí ấm áp.
Sau đó Miêu Miêu tự mình làm, trước tiên cắt chân mực, rồi lại nhúng vào nước
sôi một lần.
Mới đầu, động tác của cô ấy còn hơi lạ lẫm: "Vì sao anh lại cắt giỏi hơn tôi?"
Miêu Miêu nhìn dĩa của mình xong lại ngắm ngắm dĩa của Thẩm Xuân Hàng.
Phương pháp rất đơn giản nhưng cũng tỉ mỉ, muốn cắt cho đẹp thì không dễ
dàng.
"Tôi xem..." Thẩm Xuân Hàng kẹp mực của cô lên để ở giữa không trung, ánh
mắt chuyên chú, vẻ mặt nghiêm túc tựa như đang nghiên cứu vấn đề quan trọng.
Ánh mắt Miêu Miêu hơi lóe, rất nhanh đã ý thức được mình nhìn chằm chằm
người ta rất lâu, không thích hợp, giây tiếp theo, dời tầm mắt, nhưng vẫn thoáng
đặt trên người anh ta.
"Từ gốc, sau đó nghiêng dao một góc 45 độ, rồi cắt xuống..."
Miêu Miêu làm theo trình tự như amh, góc độ có thể điều chỉnh, nhưng tay lại
không thể một sớm một chiều luyện ra được, bởi vậy, vẫn không tránh được có
chút vụng về.
Thẩm Xuân Hàng thấy thế, không khỏi thở dài, dứt khoát ngồi qua, bắt lấy tay
cô ấy dạy từng bước.
Miêu Miêu: "Như vậy có được không?"
Nhỏ giọng ngập ngừng, cánh môi nhẹ nhấp.
Tầm mắt người đàn ông đảo qua sườn mặt không quá vui vẻ của cô, giữa mày
có một tia ý cười chính mình cũng không phát hiện được.
"Sao lại không được? Xem tôi làm như thế nào này..."
Gió nổi lên thổi sóng dập dờn, trăng treo lên cao
Trên mặt bỉên yên tĩnh, tiếng nói chuyện của một nam một nữ nói theo gió tản
ra rất xa.
...
Tia sáng đầu tiên của buổi sáng phủ lên hai người đang nằm yên tĩnh trên boong
tàu một tầng kim sắc dịu dàng.
Một cánh tay người đàn ông mở ra đặt trên boong tàu, tạo thành một góc 90°
với cơ thể, mà cô gái cuộn tròn ở giữa, lông mi đen dày khẽ nhúc nhích, tựa
muốn tỉnh lại.
Miêu Miêu gian nan căng mí mắt ra, nhìn bầu trời màu lam nhạt, nghe tiếng
sóng biển, lúc này mới phản ứng được mình đang ở nơi nào.
Trước mắt là tầng sáng đầu tiên luân phiên giữa đêm và ngày, đằng xa là mặt
trời đỏ rực đang lặng lẽ nhô lên khỏi mặt nước biển, ánh sáng màu cam nhuộm
cả một mảng lớn của bầu trời, chậm rãi bay lên, càng ngày càng cao.
Miêu Miêu nhịn không được nghĩ tới câu "Nhật xuất giang hoa hồng thắng
hỏa".
*Trích từ bài từ "Ức Giang Nam 1" của Bạch Cư Dị
Giang Nam hảo,
Phong cảnh cựu tằng am.
Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả,
Xuân lai giang thuỷ lục như lam,
Năng bất ức Giang Nam.
Mạn phép dịch nghĩa theo cách hiểu của mình:
Giang Nam đẹp,
Phong cảnh như đã từng biết.
Mặt trời mọc, hoa bên sông đỏ hơn lửa,
Mùa xuân đến, nước sông xanh biếc như chàm,
Sao lại không nhớ Giang Nam?
Tối hôm qua hai người uống chút rượu vang, cuối cùng trực tiếp nằm ngủ luôn
trên boong tàu.
Trước mắt còn chút đau đầu, nhưng cô ấy lại không muốn ngủ tiếp, duỗi tay lắc
lắc người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, Miêu Miêu: "Hiệu trưởng Thẩm, dậy
dậy, có cảnh đẹp!"
Thẩm Xuân Hàng rất nhanh đã tỉnh dậy, xoa huyệt Thái Dương đau nhức sau đó
từ từ ngồi dậy, còn chưa hoàn toàn mở mắt ra đã nghe thấy tiếng hô lên của cô
gái bên cạnh: "Nhanh xem kìa! Đã hoàn toàn ra rồi!"
Nhìn theo phương hướng cô ấy chỉ, đằng xa nơi chỗ giao nhau giữa biển trời có
một quả cầu rực lửa đang chậm rãi dâng lên, đã lộ ra toàn bộ hình tròn, ánh sáng
màu cam đang lan tỏa chiếu vào mặt biển xanh thẳm, gió biển thổi qua, vỡ
thành muôn vàn con sóng lấp lánh.
Miêu Miêu dường như nhìn đến ngẩn người, lẩm bẩm ra tiếng: "Thật đẹp..."
Dưới ánh sáng mặt trời, quanh thân cô phủ thêm một vầng sáng dịu dàng, chiếc
mũi cao hắt xuống một cái bóng nhỏ, mái tóc dài hơi loạn phóng túng tung bay
trong gió trời, tựa như thần tiên từ trên trời giáng xuống.
Thẩm Xuân Hàng cứ chăm chú nhìn sườn mặt của cô gái, bỗng chốc cười khẽ ra
tiếng, gật đầu phụ họa: "Đúng là rất đẹp."
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia giờ phút này cứ như chất chứa ánh sáng nóng
bỏng, mang theo sự ấm áp khó tả, như muốn thắp sáng mọi thứ.
Gió biển nhẹ nhàng, con người lẳng lặng.
Từng người ngắm cảnh đẹp trong mắt, năm tháng nhẹ nhàng, yên bình tươi đẹp.