Cô ta đúng là dám!
Đầu Tống Lẫm đau muốn nứt ra, hoa mắt chóng mặt, nhưng ý thức lại tỉnh táo
muốn chết, thậm chí còn có thể cảm nhận được dòng máu ấm nóng chảy ra từ
trong óc, uốn lượn đến hai bên tóc mai, cổ, cuối cùng chảy xuống thảm trải nhà
màu xám tro, để lại chút màu đỏ tươi.
Kêu lên một tiếng đau đớn, anh ta che lại vết thương, muốn đổi tư thế, lại xót xa
nhận ra mặt vẫn còn bị đối phương giẫm dưới chân, cơ bản là không có cách
nào cử động.
Thẩm Loan vứt chai vỡ trong tay đi, thưởng thức dáng vẻ đau đớn lúc này của
người đàn ông, khẽ mỉm cười: "Cảm giác thế nào, đủ thoải mái chứ?"
"...Thẩm Loan. mày có giỏi thì giết tao đi!"
"Chết? Vậy thì dễ dàng quá, sống thì mới thú vị chứ." - giọng nói từ từ nhẹ
nhàng, vô cùng dịu dàng.
Rơi vào tai của Tống Lẫm, lại như âm thanh của ma quỷ đâm vào.
Trên tay là xúc cảm ấm nóng dinh dính, đầu lưỡi nếm được vị rỉ sắt tanh nồng,
dạ dày cuộn lên như muốn nôn ra, người ở địa ngục, chỉ sợ cũng không hơn như
này.
"Đây là dạy mày, làm người không được quá ngông cuồng, bắt được ai cũng có
thể làm đồ chơi. Lúc đầu, mày đưa cho tao một ly rượu thêm đồ, hôm nay tao
trả mày một chai, có qua có lại."
"Con, khốn!"
Bốp!
Một cái bạt tai, dùng mười phần sức lực.
Thẩm Loan thu tay về, xoay xoay cổ tay nói: "Cái tát này là dạy mày, người ở
dưới mái hiên thì phải nhìn cho rõ tình hình rồi hãy lên tiếng, đừng để cái mồm
thối của mày tự tìm đòn cho bản thân."
"..."
"Xem đi, như thế này có phải là đúng không? Yên tĩnh một chút, nghe lời một
chút, đỡ phải chịu nỗi đau da thịt. Có điều, nỗi đau so với đả kích mà sự thất bại
mang đến, chắc là không đáng kể gì đâu nhỉ? Từ một tổng giám đốc tiểu Tống
tiền đồ vô lượng, đến chó nhà có tang lúc này, mày không chỉ tìm đường chết
cho bản thân, còn thuận đường giúp cho Tống Càn một phen, đến nay MT
nghiễm nhiên trở thành thế giới của anh ta, nghĩ lại thì đúng là mất hết vốn
liếng."
"Hối hận? Tức giận? Oán hận? Tuyệt vọng?" - Mỗi lần Thẩm Loan nói một câu,
mặt Tống Lẫm lại trắng hơn một phần, thậm chí đến cuối cùng thảm thương
không ra người.
Thẩm Loan than nhẹ, thu chân lại, kéo giấy trên bàn trà lau tay, vứt lên mặt
người đàn ông: "Loại người như mày chỉ xứng làm bạn với rác rưởi, giết mày,
chỉ bẩn tay của tao!"
Nói xong, nhẹ nhàng quay người, nghênh ngang rời đi.
Tống Lẫm ngã trên đất, ánh mắt đờ đẫn chậm chạp nhìn chằm chằm trần nhà,
giống như con rối bị rút mất linh hồn, trừ việc còn thở ra, cả người rơi vào mê
man mất ý thức.
Dường như đau đớn truyền đến từ vết thương cũng từ từ rời xa anh ta.
Bỗng nhiên, một giọt lóng lánh rơi xuống từ khóe mắt người đàn ông, không rơi
vào tóc mai.
Anh ta bắt đầu cười thật to, cả người gần như run rẩy co rúm lại:
"Hahahahaha..."
Thẩm Loan, nỗi nhục ngày hôm nay, mày bắt buộc phải dùng mạng để đền!
...
"Cô Thẩm, lại gặp mặt rồi." - Người phụ nữ quần đen áo đen, tóc xoăn xõa
tung, môi đỏ lẳng lơ, lúc này dựa nghiêng vào vách tường trên hành lang, hai
chân bắt chéo, cơ thể hoàn mĩ hình giọt nước.
"Là cô?" - Thẩm Loan dừng bước, đứng cách xa ba mét.
A Ly đứng thẳng, bước lên trước, nụ cười đầy ẩn ý: "Còn tưởng rằng cô sẽ
không quay lại Đêm Paris nữa."
"Tìm người mà thôi."
"Gấp cái gì? Tôi cũng không nói cô kiếm chuyện."
Thẩm Loan: "..."
A Ly: "Đi thôi, Nhị Gia có lời mời."
Thẩm Loan yên lặng một lát: "Phòng 205 có người bị vỡ đầu, mấy người đi
xem rồi xử lý đi."
Cũng không phải là cô có lòng nhân từ với Tống Lẫm, chỉ có điều đang ở địa
bàn của Tống Cảnh, rốt cuộc thì phải để lại mấy phần mặt mũi, làm loạn chết
người thì không hay lắm.
Hơn nữa, cho dù cô không mở miệng nói cái này, cũng sẽ có người xử lý.
Dù sao nơi này là Đêm Paris, nơi xa hoa nhất Ninh Thành, nơi ăn chơi an toàn
nhất.
Người đến là khách, chỉ cần không phạm vào kiêng kị của chủ nhân, ít nhất có
thể sống đi ra ngoài.
Có điều, là đứng, hay là nằm, thì không chắc.
A Ly gật đầu: "Đã sai người xử lý, đi theo tôi."
Quả nhiên, chuyện vừa xảy ra trong phòng cũng không thoát khỏi cặp mặt của
vị kia, nếu không, a Ly sẽ không đến nhanh như vậy, giống như là đứng ở đó,
chỉ vì để đợi cô!
Người phụ nữ dẫn đường ở phía trước, Thẩm Loan theo sát phía sau.
Ra khỏi thang máy, lại đi qua một đoạn hành lang hình cái xoắn ốc, cuối cùng
dừng trước của gỗ khắc hoa cỏ.
"Gia ở bên trong." - Nói xong, vặn chốt cửa, đẩy ra, nghiêng người làm tư thế
mời.
Thẩm Loan nhìn cô ta một cái, thu lại ánh mắt, nhấc bước đi vào.
Rất rõ ràng, đây là một phòng làm việc, bức bình phong ngăn cách khu vực tiếp
khách và khu làm việc, trang trí đơn giản, khiêm tốn lại có khí chất.
"Tống Nhị gia?"
"Đến rồi, ngồi đi." - Tay người đàn ông cầm chén trà, nghe vậy, cười như không
cười nhìn cô một cái.
Thẩm Loan đi đến sofa bên đối diện ngồi xuống.
Đích thân người đàn ông đưa đến một chén trà nóng: "Nếm thử?"
Cô nhận lấy, đầu tiên là ngửi thử, sau đó mới nếm.
Tống Cảnh: "Thế nào?"
Thẩm Loan nhíu mày, muốn nói lại thôi, trong mắt có vài phần dò xét và cảnh
giác.
Người đàn ông cười nho nhã: "Muốn nói gì thì nói thẳng ra."
"Ngửi thì không có vấn đề gì, nhưng uống vào thì hơi chát, vừa chát vừa đắng."
- Nếu như cô không đoán sau, thì có lẽ đây là trà để lâu năm.
Theo lí mà nói, ông chủ lớn Tống Cảnh đứng sau Đêm Paris này có thiếu cái gì,
thì cũng không thiếu tiền, có tiền còn sợ không mua được trà ngon?
Sao lại có thể dùng trà cũ để đãi khách?
Trừ khi...
"Đều nói gừng càng già càng cay, trà mà, cũ cũng có cái tốt của cũ."
Thẩm Loan đặt chén trà xuống, ung dung thản nhiên: "Nói như nào?"
"Chát, tính tình bình tĩnh; Đắng, suy nghĩ nguy hiểm. Cũng giống như con
người vậy, khiêm tốn lễ độ, tính tình mới theo đó mà nhã nhặn, nghĩ nhiều lo
nhiều, mới có thể tránh khỏi nguy hiểm."
"Rốt cuộc ngài muốn nói gì?"
Ý người của người đàn ông không thay đổi, khóe mắt mơ hồ lộ ra vài nếp nhăn,
càng thêm điềm đạm: "Con gái đừng học ngang ngược, phải tu thân dưỡng tính,
mới có thể giảm bớt sự tàn ác."
Nói xong, cầm điều khiển từ xa, bấm vào nút công tắc mở màu đỏ, màn hình
tinh thể lỏng trên tường đối diện hiện ra một đoạn ghi hình HD.
Là không lâu trước, sự việc xảy ra trong phòng bao.
Thậm chí ngay cả giọng nói cũng nghe được rõ ràng rành mạch.
Thẩm Loan thu lại ánh mắt, ngón tay sờ vào miệng chén trà, một vòng lại một
vòng, tự mình im lặng một hồi.
"Ngài tìm tôi, là để lên lớp tôi?"
"Từ trước đến giờ Gia không dễ mà làm thầy giáo người khác."
"Vậy nên, đây là vinh hạnh của tôi?"
Tống Cảnh: "Nếu như đổi câu nghi vấn thành câu trần thuật, thì hiệu quả diễn
đạt sẽ tốt hơn."
Khóe miệng Thẩm Loan giật một cái.
Chợt người đàn ông nghiêm mặt đứng lên: "Vốn hôm nay cô ở địa bàn của Gia
diễu võ giương oai, thử đổi thành nơi khác xem? Cô cho rằng cô còn có thể ngồi
ở đây hưởng điều hòa uống trà ấm?"
Ninh Thành có mấy chỗ ăn chơi có máu mặt, mặc dù đều là dùng mánh lới có
tính bảo mật thượng thừa, nhưng có chỗ nào dám hoàn toàn mặc kệ, không lắp
camera theo dõi?
"Tuổi còn trẻ, mà lá gan không nhỏ đâu! Xem phim truyền hình nhiều quá, cầm
bình rượu là đập vào đầu người ta?"
Thẩm Loan nói trong lòng, đây cũng không phải xem phim truyền hình mà ra
được.
Không khác gì với tà môn ngoại đạo, nào là đá háng, giẫm trứng, móc mũi,
chọc mắt, thời gian huấn luyện ở Sơn trang Đông Ly, cô học hỏi không ít từ
Quyền Hãn Đình.
Ra tay thế nào, dùng mấy phần sức lực, nhắm vào vị trí nào, cũng đều có nghiên
cứu cả.
Làm thế nào để bị thương mà không chết, chảy máu rơi nước mắt cũng giữ
được mạng, toàn bộ cô đều đã tìm hiểu hết rồi.
Vậy nên, trước khi ra tay, Thẩm Loan đã nắm chắc khiến Tống Lẫm bị thương
đến mức độ nào.
Tất nhiên những điều này không cần thiết phải giải thích với người đàn ông
trước mặt, dù sao, quan hệ của bọn họ chỉ ở mức bèo nước gặp nhau, ngay cả
quân tử chi giao cũng không bằng.
Thẩm Loan: "Không phải anh ta vẫn còn sống sao?"
Tống Cảnh bị bộ dáng không tiếp thu lời dạy của cô làm nghẹn: "Vậy nhỡ đâu
chết thì sao?"
"À, chết thì chết thôi, cũng không có gì đáng tiếc cả." - Mắt người phụ nữ nổi
lên ý lạnh lẽo, giọng nói bình thản không gợn sóng.
Tựa như từ "chết" nói ra từ miệng cô, không có gì khác biệt với từ "ăn", "uống",
đều bình thường qua quýt.
Trong nháy mắt, anh ta có bỗng nhiên như nhìn thấy đồng loại.
Rất nhanh, ảo giác này bị nụ cười xinh đẹp của người phụ nữ đánh tan toàn bộ:
"Chỉ đùa chút thôi, Nhị Gia sẽ không tưởng thật đâu nhỉ?"
Tống Cảnh: "..."
Thẩm Loan ngừng cười, đứng dậy từ sofa, dưới ánh mắt ngạc nhiên chăm chú
của người đàn ông, cúi người thật sâu.
"Cô..."
"Rất xin lỗi vì một phút bốc đồng của tôi mà gây phiền phức cho ngài."
Cô nhận lỗi một cách thẳng thắn trực tiếp như vậy, ngược lại Tống Cảnh cũng
không nói được gì nữa.
Một lúc sau: "... Bỏ đi, không có lần sau nữa."
"Trà rất đặc biệt, cũng cảm ơn lời khuyên của ngài, tôi sẽ nhớ trong lòng, tạm
biệt."
Tống Cảnh phất phất tay.
Thẩm Loan xoay người, khóe môi lại nhếch lên một cách bướng bỉnh, mang
theo sự phản nghịch và ngang ngược, kết hợp với ánh mắt lạnh thấu xương, tỏa
ra một cảm giác gian xảo.
Nhớ ở trong lòng, nhưng không có nghĩa nhất định phải làm theo.
Tối hôm đó, Tống Lẫm được vệ sĩ đưa đến bệnh viện cấp cứu, vết thương ngoài
da làm mất máu quá nhiều, theo đó còn chấn động não nhỏ, cần nằm viện quan
sát.
Hôn mê hai ngày hai đêm mới tỉnh lại.
Người đầu tiên đến thăm anh ta là Tần Trạch Ngôn.
"Thế nào? Đã ổn hơn chưa?" - Trợ lý đặt hoa và giỏ trái cây lên tủ, cúi đầu rời
khỏi phòng bệnh, Tần Trạch Ngôn kéo một cái ghế vào cạnh giường, tự mình
ngồi xuống.
Tống Lẫm dựa vào đầu giường, mặt không cảm xúc trả lời: "Tạm thời không
chết được."
Tần Trạch Ngôn cười một lúc: "... Rồi sẽ qua hết thôi, vẫn còn cơ hội trở mình."
"Có cơ hội hay không, tôi không biết; Nhưng có người không muốn tôi sống là
thật."
"Ai?"
"Thẩm Loan."
Vẻ mặt Tần Trạch Ngôn kỳ quặc nhìn anh ta một cái, chợt nhíu chặt mày: "Đầu
óc còn chưa tỉnh táo? Nói linh tinh gì thế?"
"Sao, cậu không tin?" - Vẻ mặt Tống Lẫm bình tĩnh, dường như phản ứng của
đối phương đều nằm trong dự liệu của anh ta, vậy nên không hờn không giận,
cũng không quá kích động.
"Tôi giúp anh gọi bác sĩ..." - Nói rồi làm bộ đứng dậy.
Tống Lẫm yếu ớt mở miệng: "Nếu tôi nói, đầu sỏ hại tôi làm mất hạng mục
cũng là cô ta, có phải anh cũng cảm thấy tôi nên đi khám ở khoa thần kinh?"
"A Lẫm... Tôi biết anh không thích cô ấy, nhưng cũng không đến mức bịa đặt ra
cái lí do không thực tế như vậy."
Trong mắt Tần Trạch Ngôn, hạng mục thất bại là vấn đề của cả tổ đội, trong đó
Tống Lẫm chịu trách nhiệm chính, nhưng anh ta quá kiêu căng, không thể nào
chấp nhận hiện thực thất bại, lại đổ hết tất cả cho Thẩm Loan.
Thật là nực cười!
"Thẩm Loan chỉ là đứa con gái riêng, cô ấy không có năng lực lớn đến mức có
thể can thiệp vào hợp tác của hai công ty, anh tỉnh táo chút đi!"
"Hừ, chính cô ta nói đấy, còn có thể là giả sao?" - Tống Lẫm nhếch môi, hạ mắt
trong chốc lát đã che đi sự thất vọng với người anh em này.
Cậu ấy không tin anh ta!
"Vậy thì càng không hiểu được. Giả dụ Thẩm Loan thật sự gây khó dễ, cô ấy
giấu còn không kịp, làm sao lại tự mình nói ra?"
"Vì cô ta muốn cười nhạo tôi, muốn giễu cợt tôi, muốn sỉ nhục tôi."
Tần Trạch Ngôn càng thấy vô lý: "Anh với cô ấy có thù sâu oán nặng gì, đáng
cho cô ấy phí hết tâm tư làm hết thứ?"
Tống Lẫm lạnh lùng ngước mắt: "Cậu quên chuyện ở Ôn tuyền Sơn trang?"
Tần Trạch Ngôn cả kinh!
Chuyện đó...
"Cô ta trả thù tôi, muốn tôi thân bại danh liệt."
Vẻ mặt Tần Trạch Ngôn xoắn xuýt, một lúc sau, nghiêm túc nói: "...Vẫn câu nói
kia, tôi không tin cô ấy có bản lĩnh này."
Tống Lẫm hoàn toàn từ bỏ, quay người: "Tôi mệt rồi."
"...Nghỉ ngơi cho tốt, A Hoài rất lo cho anh, đã nhanh chóng chạy về từ nước
ngoài rồi." - Tần Trạch Ngôn nhìn góc nghiêng lạnh lùng của anh ta, không khỏi
thở dài, đứng dậy rời đi.
Ngày thứ hai, Hạ Hoài mệt mỏi chạy tới phòng bệnh, ngoại trừ hoa với hoa quả,
còn mang thêm cái vali, vừa nhìn là biết từ sân bay đến đây.
Tống Lẫm nói tất cả chuyện của Thẩm Loan cho anh ta nghe, giọng điệu bình
tĩnh, ánh mặt dửng dưng.
Vẻ mặt Hạ Hoài còn làm quá hơn cả Tần Trạch Ngôn, suýt nữa thì từ trên ghế
nhảy dựng lên, kìm nén đến đỏ cả mặt, bày tỏ: "Sao có thể là cô ấy được?
Không đâu không đâu, nhất định là không!"
Tống Lẫm cười chán nản, rất nhanh thì lấy cớ chóng mặt đi ngủ.
Hạ Hoài trông ở bên cạnh rất lâu, trong lúc đó, trong đầu không ngừng vang lên
những lời Tống Lẫm đã nói.
Anh ta nói, người hại anh ta mất hạng mục, lại khiến anh ta vào bệnh viện, là
Thẩm Loan?
Này...
Hạ Hoài lắc đầu, anh ta cảm thấy đến nghi ngờ một chút thôi cũng tội lỗi!
Cô gái đó yếu đuối mỏng manh, không tranh không đoạt, nói chuyện lịch sự
nho nhã, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện đó!
"A Lẫm, anh... dưỡng bệnh cho tốt, tôi có quen biết bác sĩ tâm lý, anh có thời
gian có thể đi gặp xem..."
Nói xong, đứng dậy rời đi.
Sau khi anh ta đi rồi, Tống Lẫm đáng ra đang ngủ bỗng mở mắt, lạnh lùng nhìn
trần nhà, chợt nhếch miệng, lộ ra nụ cười vừa cứng nhắc vừa quái dị.
Thẩm Loan, có phải mày đã sớm nghĩ đến, bọn họ đều không tin tao?
Không sao hết, rồi mày sẽ phải trả giá thật lớn nhanh thôi...
"Hắt xì!"
"Cô ba, có phải cô bị cảm không? Đúng lúc sáng nay nấu nồi cháo thuốc, thanh
nhiệt nhuận phổi, tôi giúp cô lấy một bát?"
Thẩm Loan vất khăn tay, gật đầu:
"Được."
Ăn xong bữa sáng, theo thường lệ cô lái xe ra ngoài, chỉ là lúc ra khỏi gara, gặp
được Thẩm Xuân Đình đang đi vào.
"Cậu nhỏ?"
"Sớm, Loan Loan."
Hai người cách cửa sổ xe được hạ xuống một nửa, gật đầu chào hỏi nhau.
Thẩm Xuân Đình: "Ôn tập thế nào rồi?"
Thẩm Loan: "Tạm được ạ."
Thẩm Xuân Đình: "Chuyện đề cương ôn thi, cảm ơn."
Thẩm Loan: "Chuyện nhỏ mà thôi, hơn nữa, cháu cũng nhận thù lao rồi, không
thiệt mà còn được lời."
Người đàn ông nhướng mày: "Vậy cũng chưa chắc. Vốn dĩ, cháu có thể trở
thành người được biết đề cương ôn thi trong nhóm nhỏ, bây giờ lại giống như
mọi người, chạy trên cùng một con đường, mặc dù không có gì bất lợi, nhưng
cũng không có ưu thế nào cụ thể."
"Như vậy mới công bằng, không phải sao?" - Cô cười một tiếng.
Ánh mắt Thẩm Xuân Đình phức tạp, một lúc sau, thở dài: "Còn gần nửa tháng
nữa, chúc cháu thi cử thuận lợi."
"Nhận lời may mắn của chú."
Cửa sổ khép lại, sượt vai lái qua.
Đến quán caffe, Miêu Miêu đã ngồi đọc sách.
"Tổng giám đốc Thẩm..."
"Nói bao lần rồi, gọi thẳng tên."
"Ờ... Không phải do tôi sợ gọi quen rồi, sau này về công ty không đổi được
sao..." - Vẻ mặt Miêu Miêu kiên trì.
Thẩm Loan nhìn cô một cái: "Cũng được, đợi đến khi thi vào Khởi Hàng, chúng
ta thành bạn cùng lớp, cậu sẽ không một câu tổng giám đốc Thẩm hai câu tổng
giám đốc Thẩm nữa."
"Hì hì, vậy đợi đến lúc thi được lại nói cũng không muộn."
Thời gian đắm chìm trong học tập luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến buổi
trưa.
Mỗi ngày Quyền Hãn Đình đều kiên trì đưa cơm, chị gái ở đại sảnh lúc mới đầu
còn tò mò thì bây giờ đã thành thói quen, có khi hơi muộn chút cô còn không
nhịn được mà trêu chọc Miêu Miêu...
"Hôm nay nam sủng của chị gái nhà cô không đến?"
"Sao có thể?! chờ thêm chút nữa..."
Sau đó, quả nhiên là đến, mưa gió cũng không thể ngăn được, chưa bao giờ phải
thất vọng.
Chị gái tỏ vẻ: "Trung khuyển không cứu được nữa rồi."
Miêu Miêu: "Chị đang hâm mộ và ghen tỵ phải không?"
Chị gái: "..." Ghét ghê! Đừng có nói trắng ra vậy chứ...