Mục lục
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nói đi, có chuyện gì?" Thẩm Loan không ngẩng đầu lên.

Miêu Miêu hoàn hồn, đưa tài liệu trong tay qua, nghiêm túc nói: "Tài liệu mới

của bộ phận đầu tư mới đưa qua."

"Bộ phận đầu tư?" Động tác trên tay ngừng lại.

"Nghe nói, một cổ phiếu trong tay của họ đã giảm mạnh khi bắt đầu phiên giao

dịch hôm nay, tình huống cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm."

"Chuyện này thì có liên quan gì đến bộ phận dự án chúng ta?"

Miêu Miêu lắc đầu.

Thẩm Loan trầm ngâm một lát: "Bên kia còn nói gì không?"

"Ba giờ chiều, mời ngài đến phòng 506 một chuyến, bàn bạc biện pháp giải

quyết."

Thẩm Loan như đang suy tư gì đó.

Giữa các bộ phận của Minh Đạt luôn phân công rõ ràng, tuy cũng có hợp tác

nhất định nhưng bộ phận đầu tư và bộ phận dự án rất ít khi làm việc trực tiếp

với nhau.

Nhưng thật ra bộ phận đầu tư và bộ phận tài chính lại có mối liên quan tương

đối chặt chẽ.

Bây giờ, bên kia trực tiếp gọi cô qua, nghĩ lại cũng sẽ không bắn tên không

đích, không ngoài mong đợi, cái gọi là "biện pháp giải quyết" của bộ phận dự

án nên liên quan đến lĩnh vực do bộ phận dự án kiểm soát.

Ba giờ...

Đúng lúc cuộc họp thường kỳ của bộ phận kết thúc.

Xem ra, đối phương có chuẩn bị mới đến!

Miêu Miêu nghĩ nghĩ, đề nghị: "Hay là tôi đi tìm đồng nghiệp bên kia hỏi thăm

một chút?"

"Không cần. Buổi chiều chúng ta trực tiếp qua."

Hỏi thăm lén lút ngược lại mất phẩm cách, ngược lại cô muốn xem bộ phận đầu

tư đến tột cùng đang làm cái quỷ gì!

Hai giờ chiều, tại cuộc họp thường kỳ của bộ phận dự án.

Nhân viên của bộ phần đều tham gia, họ giật mình khi bước vào phòng họp.

"Sao lại là tiểu Quan?"

"Sao tổng giám đốc Thẩm lại ngồi bên cạnh thế kia?"

"Sao lại gọi là tiểu Quan? Bây giờ chức vị của người ta đã cao hơn cô, phải gọi

là giám đốc Quan."

"Hi! Tôi bảo này sao cách nói chuyện của cô chua lòm thế? Hâm mộ ghen ghét

à?"

"Ai chua? Tôi không có ý đó mà, cô đừng nói linh tinh..."

"Xí! Cô nhìn tiểu Quan người ta đi... À, không, giám đốc Quan tuổi còn nhỏ, lý

lịch mỏng đã ngồi lên vị trí này, trong lòng không phục, mới thường mở miệng

đã nhả đinh, còn tưởng tôi không biết hả?"

"Cô cô cô cô... Nói nhỏ chút! Xuỵt!"

"Haiz, đừng nói tôi không khuyên cô, giám đốc Thẩm là đẳng cấp gì, bây giờ cả

bộ phận từ trên xuống dưới đều biết rõ trong lòng, cô ấy để tiểu Quan làm phó

giám đốc, cô ấy nhất định có suy tính và kế hoạch, huống hồ năng lực công tác

của tiểu Quan người ta thật sự không tồi, cô cũng đừng nói linh tinh, Bạch Vũ là

vết xe đổ..."

"Tôi biết, còn cần cô phải nói sao? Chỉ nói lung tung hai câu thôi, chẳng lẽ cái

gì tôi cũng dám làm sao?"

"Không tồi không tồi, cô có giác ngộ này, rất tuyệt nha ~"

"..."

Trong suốt cuộc họp, Thẩm Loan chỉ nói một duy nhất một câu trước khi bắt

đầu: "Cuộc họp thường kỳ hôm nay sẽ do giám đốc Quan chủ trì."

Sau đó, không nói gì nữa.

Toàn bộ quá trình chỉ ngồi nghe.

Nhưng mọi người lại không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của cô, một đám căng da

đầu, cẩn thận báo cáo.

Hai giờ năm mươi phút, kết thúc cuốc họp.

Thẩm Loan đứng dậy rời đi, mang theo Miêu Miêu lập tức đến tầng năm.

Ba giờ, hai người đến phòng 506.

"Giám đốc Thẩm đã đến."

Bộ phần đầu tư có tổng cộng năm người, đã ngồi vào chỗ từ lâu.

Người cầm đầu cười đứng lên, chào hỏi Thẩm Loan: "Tôi là Từ Vĩ, phó giám

đốc bộ phận đầu tư, mời ngài ngồi bên này."

Thẩm Loan hơi hơi gật đầu, lễ nghi chu toàn.

Nhưng lúc xoay người lại đối mắt với Miêu Miêu đều thấy được sự lạnh lẽo lóe

lên trong mắt đối phương.

Gọi cô là một giám đốc bộ phận đến đây để hợp mà bộ phần đầu từ lại chỉ phái

phó giám đốc đến, là không muốn bàn bạc tử tế hay là khinh thường cô Thẩm

Loan?

Hai bên ngồi xuống.

"Không biết bộ phận đầu tư có chuyện gì, phải gọi cả bộ phận dự án đến? Nếu

tôi nhớ không lầm, số lần hai bộ phận hợp tác chỉ đếm trên đầu ngón tay." Thẩm

Loan đi thẳng vào vấn đề.

Cô rất bận, không có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy.

Gương mặt Từ Vĩ xấu hổ, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: "Là chuyện

này..."

Năm trước bộ phận đầu tư đã mua cổ phiếu A của Thiên Cơ, ban đầu khá ổn

định, nhưng không biết vì sao từ lúc bắt đầu phiên giao dịch hôm nay đã bắt đầu

giảm xuống.

Thẩm Loan nhíu mày: "Bình thường giá cổ phiếu dao động chắc không đến

mức khiến chư vị như lâm đại địch như vậy chứ?"

"Nhưng mấu chốt là dao động không bình thường!"

"Là sao?"

Từ Vĩ móc khăn tay xoa xoa cái trán đầy mồ hôi: "Tôi không chuyên nghiệp

lắm trong lĩnh vực này, hay là để người phụ trách cổ phần Thiên Cơ chúng tôi

bên này lên giải thích?"

Thẩm Loan gật đầu: "Được."

Từ Vĩ đánh mắt về phía người đàn ông ngồi ở vị trí thứ ba.

Người đàn ông đứng lên: "Giám đốc Thẩm, tôi là Kha Dân."

"Ừm, nói thẳng vào vấn đề đi." Nhẹ nhàng bâng quơ giống như "chuyên gia

hàng đầu" của bộ phần đầu tư không quan trọng lắm, không đáng giá nhắc tới.

Nụ cười của người đàn ông cứng lại, không khỏi nhíu mày.

Thẩm Loan: "Sao, anh còn cần thời gian chuẩn bị?"

Nhìn cô cố làm ra vẻ, dáng vẻ một chút cũng không khách sáo, không biết còn

tưởng đây là người thạo nghề.

Nhưng bên ngoài có lời đồn nói cô chưa học đại học, sao có thể được phương

diện đầu tư, đặc biệt còn nhắc tới thị trường cổ phiếu.

Khó trách có thể tiễn Thẩm Như, hóa ra toàn dựa vào giả vờ!

Kha Dân bất mãn, tất nhiên cũng mang theo vài phần lên mặt: "Lần này Thiên

Cơ......"

Thẩm Loan không nhìn anh ta, cắt lời: "Trước khi giải thích, chẳng lẽ anh

không nên trình bảng biểu sao? Nếu không tự tưởng tượng trong vô vọng sao

tôi có thể biết anh đang nói cái gì?"

Ồ, còn biết bảng biểu?

Xem ra đã có học qua...

Kha Dân tiến lên, mở máy chiếu, trình chiếu một loạt bảng biểu.

Thẩm Loan giương mắt nhìn: "Có thể bắt đầu rồi."

Kha Dân: "Sáng nay lúc bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Thiên Cơ có xu

hướng giảm dần, nhưng biên độ biến động lại trong phạm vi bình thường, tôi án

binh bất động, tiếp tục quan sát."

Thẩm Loan gật đầu, biến động trong phạm vi bình thường là hợp lý, cũng

không thể chứng tỏ cái gì.

"10 giờ 15 phút, lần đầu giàm xuống dưới giới hạn tối thiểu, nhưng trong thời

gian liên tục rất ngắn, cơ bản là..." Kha Dân tìm biểu đồ: "50 giây, rất nhanh lại

khôi phục bình thường, vẫn yên lặng quan sát."

Điểm này cũng không xấu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK