xem diễn đột nhiên cả người cứng đờ.
Chiếc bật lửa bởi vì run rẩy mà rơi xuống đôi giày, lóe lên những tia lửa, đôi
giày da Italy giá trị xa xỉ phát ra một mùi khét.
Nhưng rất nhanh đã tiêu tán trong không khí.
Nhưng Nghiêm Tri Phản không rảnh bận tâm.
Giọng nói kia... Bóng dáng kia... Thậm chí anh ta không có dũng khí để giương
mắt lên nhìn.
Ba năm, sự tồn tại của cô giống như một giấc mộng tuyệt đẹp, sự tốt đẹp ấy
từng chút từng chút một vô hình trở thành một tấm lưới giăng lấy anh ta.
Mộng vây lấy tim anh ta, tấm lưới ấy trói chặt tâm trí anh ta.
Ai cũng nói thời gian là liều thuốc tốt nhất có thể chữa khỏi tất cả đau khổ,
nhưng còn một câu — là thuốc ắt có ba phần độc!
Những miệng vết thương kết vảy rồi bóc ra ở chỗ sáng, da mới mọc lên nhưng
phần thịt bên trong lại không có lúc nào là không đau ngứa.
Người khác đều cho rằng anh ta ổn, nhưng chỉ có anh ta hiểu, có một số chất
độc đã thâm nhập vào tâm gan phế phổi.
Chỉ là một giọng nói nhưng cũng đủ để anh ta biết sự tồn tại của cô.
Lý trí nói cho anh ta không nên nóng nảy,phải có chứng cứ; nhưng cảm xúc lại
ám chỉ hết lần này đến lần khác, không sai, chính là cô, chính là Thẩm Loan!
Là người phụ nữ từng làm anh ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng từng làm
anh ta cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần!
Cô chỉ cách anh ta khoảng hơn trăm mét thôi, đúng vậy, hai người đang cùng ở
trong một không gian.
Nghiêm Tri Phản quay lại không biết vì sao mình đã đi rồi mà lại quyết định
quay lại, nhưng bây giờ anh ta biết rồi, là trời cao nhất định phải cho anh ta gặp
cô ngay từ ngày đầu tiên anh ta về nước.
Lúc này, kiếp này, anh ta sẽ không dễ dàng buông tay nữa đâu!
"Cô là ai?" Nghiêm Tuấn Sâm thấy một người phụ nữ tiếp tục đến, gì thế, một
đám rồi lại một đám, quậy chưa đủ à?
Giọng điệu lập tức cực kỳ khó chịu, tỏ rõ sự kiên nhẫn không còn mấy của anh
ta sắp cạn kiệt rồi.
Thẩm Loan đã đi xuống từ cầu thang, chậm rãi tới gần dưới cái nhìn sắc bén của
người đàn ông.
Cuối cùng dừng lại khi khoảng cách chưa đầy hai bước, cô đột nhiên duỗi tay,
không có ai thấy rõ động tác của cô ra sao, ném ngã người ta thế nào, đến lúc
mộ người phản ứng lại thì Nghiêm Tuấn Sâm đã quỳ rạp trên mặt đất, tư thế
giống như chó ăn phân.
Lệ Hiểu Đàm được tự do, lui về phía sau đến bên cạnh Thẩm Loan, ánh mắt ăn
thịt người đảo qua Nghiêm Tuấn Sâm đang gào lên đau đớn trên mặt đất: "Đồ
khốn nạn! Thế mà lại đánh phụ nữ, đáng đời!"
Cằm và những chỗ bị véo trên mặt đã đỏ lên, không lâu sau sẽ tím xanh.
Hàm răng đến bây giờ vẫn đau rát, cơ mặt khó chịu giống như bị rút gân.
"Hóa ra người mà ông chủ không thể đắc tội chính là anh à? Đồ bất lực!" Thẩm
Loan đứng trước mặt anh ta, lạnh lùng mở miệng từ trên cao nhìn xuống.
"Nhà họ Nghiêm sẽ không bỏ qua cho cô đâu— các người — còn có cửa hàng
này nữa!"
"Hả, nhà họ Nghiêm? Nhà họ Nghiêm nào? Nhà họ Nghiêm kinh doanh bất
động sản sao? Tôi chỉ biết tứ đại gia tộc ở Bắc Kinh không chỉ có tiền có quyền,
mà con cháu còn được dạy dỗ thành những nhân vật rất gì và này nọ. Anh nói
anh là người nhà họ Nghiêm à? Thật hay giả thế?"
"Cô!" Nghiêm Tuấn Sâm đã mấy lần định bò dậy từ trên mặt, cũng không biết
người phụ nữ này ném ngã anh ta thế nào mà cả người không có một chỗ không
đau, mới vừa bò dậy lại không thể chịu nổi tra tấn như vậy, cũng chỉ có thể bò
lại một lần nữa.
Anh ta xấu hổ và giận dữ muốn chết, cũng hận đến mức nghiến răng.
"Chờ đấy... Đều chờ đấy cho tôi... Chúng mày chết hết rồi sao?! Không biết đỡ
tao dậy à?!"
Tài xế Tiểu Triệu vừa phản ứng lại đã nhanh chóng chạy lại: "Cậu Nghiêm, cậu
chậm một chút..."
Nghiêm Tuấn Sâm cuối cùng cũng đứng vững.
Ánh mắt hung ác đảo qua khuôn mặt của Thẩm Loan, kéo ra một cười lạnh,
giây tiếp theo bỗng chốc giơ tay định tát mạnh một cái.
Cái tát sắp đến khuôn mặt người phụ nữ, mà lúc này Lệ Hiểu Đàm đứng gần
nhất cũng không có cách nào để ngăn cản.
Thẩm Loan lại cười lạnh.
Đột nhiên một bàn tay từ vươn tới từ bên cạnh cô, vững vàng chặn đứng cái tát
này.
Khuôn mặt Nghiêm Tuấn Sâm kinh ngạc: "Anh, không phải anh..." Đi rồi sao?
Thẩm Loan nhíu mày, quay đầu nhìn lại...