Chia tay đi…
Trong đầu Chu Trì không ngừng vang vọng ba chữ này.
Anh ta cho rằng thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng trên thực tế, trong nháy mắt, việc nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
“Hóa ra,” hầu kết hơi di động đậy, “Ở trong mắt em, tôi là một kẻ phế vật.”
“Chẳng lẽ anh không phải à?” Cô gái hỏi lại, vẫn cười lạnh không đổi.
Vốn còn có một ít chột dạ cũng đã bị thay thế bằng vẻ đúng lý hợp tình, cô ta chỉ hy vọng được sống tốt hơn một chút, ổn định một chút, có gì sai?
Chu Trì không thể cho cô ta, nhưng người đàn ông khác có thể, một khi đã như vậy, vì sao cứ nhất quyết phải thắt cổ chết trên một thân cây?
Người đàn ông như bị sét đánh, trước mặt là cô gái anh ta yêu hai năm, nhưng từ trong mắt cô ta đã không còn nhìn thấy được tình yêu và sự ỷ lại như ngày xưa, chỉ còn lại có bực bội và chán ghét.
Từ khi nào bắt đầu thay đổi?
Mắt Chu Trì lộ ra vẻ mờ mịt.
Có lẽ, từ khi cô ta trở thành chủ một cửa hàng bánh ngọt, mà anh ta vẫn là người đưa cơm hộp; khi mỗi tháng cửa hàng thu được hơn một vạn tiền lợi nhuận, mà anh ta còn đang cầm mấy ngàn tiền lương cố định, tất cả đã không còn giống nhau.
Thật lâu sau, Chu Trì dùng giọng nói khô khốc của mình, khó khăn thốt lên: “Nếu em đã có lựa chọn tốt hơn, có thể nói với anh…”
“Nói với anh? Sau đó thì sao?”
“Anh sẽ buông tay.”
“Được, vậy bây giờ tôi nói với anh.”
Môi mỏng của người đàn ông mím chặt thành một độ cung bén nhọn, đứng ở vị trí của Thẩm Loan vừa lúc có thể thấy tia nước chợt lóe rồi biến mất trong mắt anh ta, không rơi, nhưng lại càng khiến người đau lòng hơn so với rơi xuống.
Chu Trì: “… Đươc, anh đồng ý chia tay.”
Phùng Sương Sương nhẹ nhàng thở ra, xoay người kéo một vali hành lý từ trong góc nhỏ ra: “Đây là đồ của anh, đem đi luôn bây giờ đi.”
Tuy rằng biết chia tay đã là kết cục đã định, nhưng cảnh tượng này vẫn không thể tránh khỏi mà khiến cho trái tim người đàn ông đau đớn.
Hóa ra, cô ta đã sớm nghĩ kỹ rồi…
Bên môi hiện lên một nụ cười tự giễu, Chu Trì hít sâu, nắm lấy tay kéo của vali hành lý, nhanh chóng rời đi.
Thẩm Loan nghiêng người, nhường đường cho anh ta.
Người đàn ông mải tự mình xuống tầng, mí mắt sụp xuống làm người ta không nhìn thấy được cảm xúc, nhưng bóng
dáng cô đơn lại tiết lộ tâm trạng đau buồn của anh ta giờ phút này.
“Nhìn đủ chưa? Có vừa lòng không?” Phùng Sương Sương ôm cánh tay cười lạnh, hiện tại cô ta cũng mặc kệ có phải khách hàng hay không, chỉ còn lại sự buồn bực và giận dữ đang rất cần phải xả ra.
Thẩm Loan đón nhận ánh mắt của cô ta, không tránh không né, đột nhiên lại mỉm cười.
“Cô sẽ hối hận.”
Nói xong, cũng mặc kệ đối phương phản ứng thế nào, xoay người đi.
“Cô quay lại cho tôi. Cái gì mà tôi sẽ hối hận?! Nói rõ ràng!” Phùng Sương Sương đuổi đến trước cầu thang.
Thẩm Loan xoay người, cười lạnh, dựng ngón giữa.
Nhìn thấy bộ dáng cô gái tức muốn hộc máu, cô mới cảm thấy mỹ mãn đẩy cửa rời đi.
Đi được hai bước đã thấy Chu Trì ngồi trên xe máy, chân ga ấn đến kêu vang lên.
Giây tiếp theo sắp xông lên đường cái.
Sắc mặt của Thẩm Loan hơi thay đổi, trong đầu hiện lên cảnh tượng đời trước lần đầu tiên nhìn thấy anh ta.
Chàng trai gầy gò yếu ớt ngồi một mình trên xe lăn, ánh mặt trời phủ kín toàn thân, chiếu rọi khiến cho làn da vốn trắng nõn của anh ta trở nên hơi trong suốt, tái nhợt như tờ giấy, nhưng cặp mắt kia lại vừa đen vừa sáng, trông giống như thủy tinh.
Tấm chăn trong lòng ngực anh ta rơi xuống mặt đất, lộ ra hai chân tàn phế, hoặc là nói, căn bản không có chân.
Cắt bỏ chân!
Cô bị hoảng sợ, che kín miệng lại mới miễn cưỡng nén được xúc động muốn hét chói tai.
Lúc đó là buổi đêm ở Paris, cô đang bị đám bảo kê đuổi theo, dưới sự hoảng loạn chạy vào khu chung cư ở đằng sau phố Đồng Thau, cô đã gặp được Chu Trì đang phơi nắng ở trong vườn hoa công cộng trước nhà.
“Ê thằng nhóc! Có phát hiện một đứa con gái gầy gầy cao cao không?” Tên bảo kê hỏi với giọng điệu hung ác.
“Chạy về phía bên kia.” Anh ta chỉ.
Mà cô lại đang trốn ở sau xe lăn, cuộn tròn ôm chặt cơ thể.