Mục lục
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm ơn b @iris ivy đã đề cử nhé 🌹 chương này tặng cậu nè 🥰

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Hạ Hoài: “Thích không?”

Thẩm Loan cầm trong tay, một phen quan sát nó sau đó lắc đầu, “Tôi muốn đổi thành màu đen.”

“Sao vậy, màu đen rất hợp với em mà.” Mềm mại và ấm áp.

“Màu đen càng ngầu.”

“......”

Cuối cùng, Thẩm Loan được như ý nguyện, Hạ Hoài nhún nhún vai, trong lòng tràn đầy bất lực, nhưng trong lòng lại ngọt ngào muốn bay lên, dường như sự hiểu biết của anh đối với cô sâu thêm một tầng: Đây không chỉ là một cô gái yếu đuối, mà còn là một cô gái ẩn giấu khí chất đặc biệt.

Có gần hai mươi cái cốc, mỗi cốc đều có giá không hề rẻ, Hạ Hoài nhanh chóng lấy thẻ ra, để lại địa chỉ giao hàng rồi mang Thẩm Loan đi.

Sau đó, hai người đi đến một cửa hàng quần áo có cả quần áo nam và nữ, không chỉ Hạ Hoài xú mĩ mà anh ta còn muốn Thẩm Loan xú mĩ cho anh ta xem, ví dụ như,
*Xú mĩ: trang điểm; làm đẹp, đỏm đáng; bảnh choẹ...

“Ren khá tốt, sequin này cũng được, còn có váy tua rua này nữa, dù sao cũng phải thử, vậy thì thử hết đi.”

Thẩm Loan trong lòng từ chối, nhưng mà Hạ Hoài có con mắt tinh tường, những thứ anh chọn cô đều thích, anh cũng không chọn những thứ như màu hồng và những cái màu xanh lá cây, tính thẩm mỹ tổng thể ở coi như qua được cửa ải.

Tiếp theo sẽ là buổi trình diễn thời trang của riêng Thẩm Loan.

Mỗi lần cô thay một cái, Hạ Hoài đều rất nể mặt, nói bên trái tốt, bên phải cũng rất tuyệt, anh muốn khen cô đến tận trời, cuối cùng anh vung tay lên, tương đối hào phóng: “Gói lại, đều lấy hết.”

Anh đang định quẹt thẻ, thì bị Thẩm Loan ngăn lại, “Tôi tự mình trả.”

Sau đó, cô đưa một tấm thẻ ngân hàng cho nhân viên bán hàng.
“Di...” Hạ Hoài liếc mắt một cái, “Anh em cho à.”

Thẩm Loan nhướng mày: “Làm sao anh biết?”

Hạ Hoài vẫy tay với nhân viên bán hàng kia, người kia hiểu ra lập tức đưa tấm qua, Hạ Hoài chỉ vào góc dưới bên phải của tấm thẻ, “Thấy không, ở đây có một chữ S còn có toàn bộ mặt thẻ, đồ án này là tòa văn phòng đầu tiên mà Bất Động Sản Thiên Thủy đầu tư phát triển ở Ninh Thành, đối với A Khiêm mà nói ý tòa văn phòng này có ý nghĩa rất phi phàm. Vì vậy, khi hợp tác với ngân hàng này, khung hình trên mặt thẻ đã được tùy chỉnh.”

“Nói cách khác, ngoại trừ anh Thẩm Khiêm ra, không còn ai có loại thẻ ngân hàng này nữa.”

“Không, còn có một người nữa.”

“Hửm?”

“Em đó.” Hạ Hoài cười to.

“......”


“Loan Loan, A Khiêm đối xử với em thật sự rất tốt, Thẩm Yên năn nỉ cậu ấy rất lâu, cậu ấy cũng không đồng ý, nhưng chỉ cho em.” Hạ Hoài vừa nói, vừa gật đầu.
Thẩm Loan đối với loại chuyện này lại không cho ý kiến, cô chỉ nhìn về phía tấm thẻ kia, ánh mắt có chút dao động khác nhau, ánh mắt sâu đến nỗi rất khó khiến người khác có thể phát hiện ra.

Cô lấy lại thẻ và đưa nó cho người phục vụ: “Thanh toán.”

Cùng lúc đó, biệt thự suối nước nóng, căn hộ penthouse.

“Trâu tiên sinh, lão Lục thế nào rồi.” Hồ Chí Bắc thấy người đi ra, lập tức đi tới trước, thân hình vạm vỡ chắn trước mặt Trâu Liêm, trong nháy mắt tạo thành một bóng đen.

Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đồng thời cũng háo hức lại chờ đợi nhìn chằm chằm ông ta.

Trâu Liêm đang tự mình thu dọn hộp thuốc, nghe vậy, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nói: “Chỉ là bị sốt bình thường, không có gì nghiêm trọng, mấy người các cậu đừng quá căng thẳng, tự mình dọa mình.”

Hồ Chí Bắc thở phào nhẹ nhõm, nhưng “Làm sao, lão lục lại đột nhiên bị sốt thế?”

“Vết thương bị nhiễm trùng và bị viêm, lại kéo dài thêm hai ngày nữa, không sốt mới là lạ.”

“Vết thương?” Tảng đá trong lòng Hồ Chí Bắc vừa mới buông bỏ trong nháy mắt lại nhấc lên, “Lấy đâu ra vết thương, tại sao tôi lại không biết? Lão lục bị thương khi nào?”

Trâu Liêm ho khan một tiếng, mặt già đỏ lên: “Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai đây, ở sau lưng, ngực trước, đùi, bắp chân đều là vết máu do móng tay cào ra.”

“Tuy là nói, thiếu niên mới ra ngoài đời, được trải nghiệm vị ngọt đúng là rất dễ xúc động, nhưng cũng không thể không kiềm chế được việc phòng the quá nhiều. Như vậy rất dễ mất đi tinh huyết, Lục gia bệnh không nặng cũng không nhẹ, hai người các cậu thấy sốt cao không giảm cũng không nói, tôi làm bác sĩ hơn bốn mươi năm, còn lần đầu tiên gặp được trường hợp này.”

Phụ nữ thì bỏ đi, đến cả đàn ông cũng như vậy nữa, nghĩ lại thật sự rất mất mặt.

Một chữ, HƯ.

Hai chữ, THẬN HƯ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK