Thẩm Loan nhấc chân đi vào.
Chỉ thấy văn phòng rộng rãi sáng sủa, cửa sổ sát đất chiếm nửa mặt tường, lớp
phim chống nắng đặc biệt trên đó có thể cản tia cực tím và làm suy yếu bức xạ,
cho nên, dù bên ngoài mặt trời chói chang, trong phòng cũng chỉ sáng ngời,
không oi bức.
Chính giữa là một bàn làm việc lớn, định chế riêng, đằng sau là ghế da xoay,
không khó tưởng tượng dáng vẻ người đàn ông ngồi trên đây chỉ điểm giang
sơn, mạnh mẽ hào phóng.
Bên trái là giá để đồ trang trí bằng gỗ đàn, mỗi ngăn đều bày đồ cổ, từ đồ sứ
xanh trắng đến đồ trăng trí hình thú được anh ta đấu giá thành công, thường
xuyên ngắm ngía.
Bên phải đặt một giá sách rất lớn, bên trong có hồ sơ giấy tờ, cũng có các cuốn
sách chuyên môn liên quan.
Sạch sẽ ngăn nắp, phong cách cổ dạt dào.
"Mỗi ngày tôi đều quét dọn nơi này một lần" Đàm Diệu bỗng nhiên mở miệng:
"Cảm thấy tổng giám đốc Thẩm chỉ như đi công tác, bởi vì đường xá xa, cho
nên thời gian cũng khá dài, nhưng chung quy vẫn sẽ một ngày quay về."
Thẩm Loan không nói, yên lặng nghe, gương mặt không thể hiện cảm xúc dư
thừa.
"Nhưng hôm nay cô xuất hiện, hoàn toàn phá nát ảo tưởng của tôi" Người đàn
ông quay đầu, nhìn thẳng vào cô, trong mắt như có dòng điện chạy qua, rồi lại
nhanh chóng bị anh ta mạnh mẽ áp xuống: "Khiến tôi không thể không đối mặt
với hiện thực tổng giám đốc Thẩm đã qua đời. Cho nên cô hãy nhìn xem, cô tàn
nhẫn thế nào?"
Thẩm Loan cho rằng anh ta chỉ đang cảm khái vài câu, phát tiết cảm xúc, cho
nên vẫn luôn nghe, chưa từng mở miệng, nhưng câu cuối cùng rõ ràng đã biến
thành câu chất vấn.
Cô từ từ giương mắt, đón nhận ánh mắt Đàm Diệu, không tránh không né: "Anh
nếu đã biết là "ảo tưởng", vậy nên hiểu rõ chắc chắn không thể lâu dài."
"Quả nhiên là người phụ nữ tim lạnh như đá..." Đàm Diệu cười khẽ, tự giễu lắc
lắc đầu, tựa như đang nói: Quả nhiên không nên mong chờ gì ở cô.
Thẩm Loan nhíu mày, cái giọng điệu này...
"Cảm thấy quen thuộc sao?" Anh ta vẫn cứ vẫn duy trì mỉm cười, chỉ là ý cười
không đạt đáy mắt: "Mỗi lần tổng giám đốc Thẩm bị cô làm tổn thương, đều
cười cảm thán một câu như vậy. Anh ấy sắp xếp khắp nơi cho cô, nhưng cô lại
bài xích mọi thứ, nhìn anh ấy bị từ chối, bị hiểu lầm, dáng vẻ cô đơn bị ghét bỏ,
tôi cảm thấy không đáng thay anh ấy!"
Đàm Diệu không biết nhớ tới cái gì, hốc mắt phiếm hồng: "Một người kiêu
ngạo như vậy, lại nếm đủ tư vị ăn nói khép nép, ăn hết hèn mọn, ẩn nhẫn đau
khổ trước mặt cô, nhưng cô thì sao? Cô phung phí sự thật tình của anh ấy, giẫm
đạp tự tôn cảu anh ấy, làm sự kiêu ngạo của anh ấy, không kiêng nể gì như vậy,
không hề xấu hổ."
"Cuối cùng, dù anh ấy chết vì cô, cô cũng không chảy một giọt nước mắt vì anh
ấy. Đều nói trái tim phụ nữ làm từ đậu hũ, nhưng cô Thẩm Loan không giống
vậy" Đàm Diệu cười to, tiếng cười không thể diễn tả bi thương: "Trai tim cô còn
cứng hơn cả đá, lạnh hơn cả băng tuyết."
"Không..." Sau khi anh ta nói xong, lại lập tức phủ nhận: "Không phải đá. Đá ít
nhất còn có thể hấp thụ nhiệt, mà cô chỉ biết đông cứng người khác."
Vẻ mặt Thẩm Loan bình tĩnh, chẳng sợ bị người ta chỉ vào mũi quở trách, trấn
định như thường.
Không phản bác, không biện giải, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương nổi điên, thậm
chí nghĩ, ngoài năng lực và tâm kế, lúc đánh giá Đàm Diệu, còn thấy anh ta có
một điểm hơn người —
Trung thành!
"Nói xong rồi?" Giọng nói Thẩm Loan nhẹ nhành không có dấu hiệu bị tác
động hay tức giận vì bị người đàn ông kia nói như vậy: "Còn nữa sao?"
Đàm Diệu: "..."
"Không tiếp tục sao? Tôi đang nghe."
"..."
"Được, nếu anh đã nói xong, vậy bây giờ có phải đến lượt tôi mở miệng
không?"
Đàm Diệu cười lạnh.
"Thứ nhất, người chết đã đi xa, người truy cứu lại nhiều, cũng không có bất cứ
ý nghĩa gì."
"Thứ hai, tôi và Thẩm Khiêm thế nào không cần phải giải thích với người
ngoài, cho nên tôi không cần cãi lại."
"Thứ ba, nếu bởi vì điểm thứ hai khiến anh nghĩ lầm là tôi chột dạ cho nên
không dám mở miệng, như vậy xin lỗi, mời anh thu lại suy nghĩ tự cho mình là
đúng đi."
Bốp bốp bốp!
Đàm Diệu vỗ tay, trong mắt lại càng châm chọc: "Trật tự rõ ràng, logic rõ ràng,
cô Thẩm bình tĩnh khiến người ta phải lau mắt mà nhìn, dù nhắc tới anh ấy, mặt
cũng có thể không đổi sắc, không hề áy náy, thật đúng là... khiến người ta rét
lạnh mà."
Thẩm Loan hỏi lại: "Anh có tư cách gì nhìn tôi áy náy? Lại có tư cách gì nói trái
tim rét lạnh? Đàm Diệu, anh minh oan cho ai? Lại đang giúp ai thảo phạt?"
Ánh mắt người đàn ông căng thẳng, má cứng đờ: "Tôi vì ai chẳng lẽ cô không
biết sao? Tổng giám đốc Thẩm vì cô mà chết, liếc mắt thương tiếc một cái cô
cũng không..."
"Thẩm Khiêm không cần anh đáng thương." Cắt lời anh ta, trong mắt người phụ
nữ thiêu đốt một ngọn lửa.
"Ha..." Đàm Diệu cười lạnh: "Vì sao không cần? Cô không để bụng, chẳng lẽ
còn không cho những người khác nhớ lại?"
"Bởi vì..." Ánh mắt Thẩm Loan sắc bén, khí thế kinh người: "Anh không phải
anh ta."
Kiêu ngạo như Thẩm Khiêm, chưa bao giờ yêu thích sự đồng tình, càng không
cần sự bố thí.
Một cái chết cũng đủ thản nhiên, còn cần Đàm Diệu bênh vực kẻ yếu thay anh
ta?
Đây không phải "nhớ lại", mà là "vũ nhục"!
Đối một linh hồn quật cường đang khinh thường và xem nhẹ.
Đàm Diệu hơi kinh ngạc, phảng phất nhớ tới cái gì, sắc mặt bỗng trắng bệch
như giấy.
Lảo đảo lui về sau nửa bước, cho đến khi eo chạm mép bàn làm việc mới đứng
vững.
"Thẩm Khiêm không cần anh đáng thương."
"Bởi vì, anh không phải anh ta."
Hai câu này của Thẩm Loan không ngừng quanh quẩn bên tai anh ta, cuối cùng
hóa thành búa tạ vô hình, một cái tiếp một cái nện vào lòng Đàm Diệu.
Hóa ra, tất cả đều do anh ta tự cho là đúng...
Đàm Diệu rời đi, mang theo vài phần chạy trối chết.
Rất nhanh, một thư ký khác gõ cửa tiến vào, thái độ cung kính: "Cô Thẩm, cơ
thể thư ký Đàm không khoẻ, cho nên để tôi thay anh ấy tiếp ngài, có thể chứ?"
Thẩm Loan làm cái điệu bộ tay "Tùy ý xin cứ tự nhiên".
Sau đó xoay người ngồi vào sô pha.
Thư ký nhìn vào chiếc ghế da tượng trưng quyền lực và địa vị kia, hơi buồn bực
vì sao Thẩm Loan không ngồi vào đó.
Kế tiếp chính là một người nói một người nghe, đưa một vài tài liệu cơ mật cho
Thẩm Loan.
2 giờ trôi qua trong chớp mắt.
Thư ký phát hiện, vị cô Thẩm này cũng không phải hai tay trống trơn tới, cô khá
rõ ràng về cơ cấu công ty và cơ chế hoạt động của Thiên Thủy, không chỉ có
thế, còn có thể nắm được một số số liệu phản ánh tình hình tài chính trong tầm
tay, rất rõ ràng trước khi đến đã làm bài tập.
"... Chính là như vậy, tình hình cụ thể đều trong tài liệu, cô có bất cứ nghi vấn gì
đều có thể nói ra."
Thẩm Loan khép tập tài liệu trong tay lại, đặt vào chồng tài liệu trước mặt:
"Được, tôi sẽ xem kỹ, nếu có vấn đề, liên lạc qua mail."
Thư ký ẩn ẩn nhẹ nhàng thở ra: "Ngài còn dặn dò gì khác không ạ?"
"Gọi người phụ trách bộ phận nhân sự lên."
Thư ký rùng mình, bộ phận nhân sự...
Đây là tính toán định thay máu?
Nghĩ lại, lại cảm thấy không có gì kỳ quái, suy cho cùng, một đời vua một đời
thần, cũng không biết những người này, bao gồm chính mình sẽ đi trên con
đường nào...
Thư ký xoay người rời đi.
Đi ra ngoài, không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong khi đó, qua cánh cửa khép hờ chỉ thấy Thẩm Loan ngồi trên sô pha không
nhúc nhích, ánh sáng mặt trời chiếu vào nửa khuôn mặt cô, nửa bên kia khuất
bóng, thần thái khó phân biệt.
Mười phút sau, giám đốc bộ phận nhân sự vào văn phòng tổng giám đốc, ở
trong đủ một tiếng mới ra, vẻ mặt... phức tạp nói không nên lời, ánh mắt ẩn ẩn
rối rắm.
Cuối cùng thư ký không nhịn được lòng tò mò, gọi người vào một bên: "Giám
đốc Vương, xảy ra chuyện gì sao?"
Giám đốc Vương muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng than nhẹ,
xua xua tay, cái gì cũng không nói đi rồi.
Ông ta có rất nhiều chuyện phải sắp xếp, chỉ có thời gian một đêm...
Thư ký thấy biểu hiện lần này của ông ta, càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, tất
nhiên còn kèm theo một tia thấp thỏm với tương lai.
Sau khi Thẩm Loan gặp Giám đốc Vương, rất nhanh cũng rời đi.
Sáng sớm hôm sau, một "thông báo thuyên chuyển nhân sự" do Phòng Nhân sự
phát ra giống như một quả ngư lôi bắn xuống hồ nước sâu, nháy mắt làm dậy
sóng cuồn cuộn.
Nội dung rất đơn giản — việc bổ nhiệm cựu trợ lý chủ tịch Đàm Diệu làm tổng
giám đốc điều hành của công ty, tức CEO.
Các chức vị khác sẽ được toàn quyền điều động tiến hành hợp lý do CEO tân
nhiệm.
"... Ông nói cái gì?" Lúc Đàm Diệu nhận được điện thoại, vừa mới tỉnh lại, ngồi
dậy từ trên giường, nghi ngờ bản thân còn chưa tỉnh mộng.
"Thư ký Đàm, chúc mừng. Không, bây giờ nên gọi là CEO Đàm."
Nhất thời, buồn ngủ bay sạch: "Ông lặp lại lời vừa rồi lần nữa xem nào."
Đầu kia dừng lại, giọng nói phá lệ cười vang, còn mang theo vài phần chúc
mừng: "Chủ tịch Thẩm bổ nhiệm anh làm CEO, thông báo nhân sự đã dán, bây
giờ từ trên xuống dưới công ty đều biết tin tức này..."