"Mời vào."
"Giám đốc Thẩm, quả nhiên sau lưng Lưu Nghệ có người."
Thẩm Loan ồ một tiếng, dáng vẻ thản nhiên, bình tĩnh không ngạc nhiên.
"Hình như ngài đã đoán được là ai?"
"Trừ người chị tốt đó của tôi, còn có ai sẽ nhàm chán như vậy?"
Sự tôn sùng trong long Thái Vân lại nhiều hơn một chút: "Vậy tiếp theo..."
"Không cần phải xen vào. Có Lưu Nghệ ở đó, mặc dù không thể tạo thành
thương tổn cho bên đó, cũng có thể làm đối phương buồn nôn."
Gian tế không phải cần dùng, muốn dùng là có thể dùng; nếu dùng, phải trả giá
đắt.
Có Thái Vân kiểm định, thủ tục từ chức làm rất nhanh.
Ngày hôm sau ấy người Lưu Nghệ không đi làm nữa, chỉ còn mấy chỗ ngồi
trống đột ngột ở trong văn phòng ám chỉ việc "đến muộn" đó làm cho "tập thể từ
chức" chấn động lòng người đến thế nào.
Trong một đêm, những người còn lại giống như quả cà tím bị sương phủ, héo
úa, im lặng.
Nhưng im lặng cũng không có nghĩa là yên tĩnh, bản năng xu lợi tránh hại làm
cho bọn họ tạm thời ngủ đông, ở ẩn, âm thầm xem thế nào, nghĩ kỹ, lại sẽ thò
đầu ra tới, tiếp tục hoạt động.
Cho nên, không có người tụ họp lại đến trước phòng trà uống trà, cũng không
có người dám qua tám rưỡi còn ăn sáng, và tất nhiên, chắc chắn là không thể
đến muộn.
Thẩm Loan không thường xuyên ra khỏi văn phòng, nhưng chỉ cần cô đi, phòng
lớn như vậy lại như gắn giảm thanh, lặng ngắt như tờ.
"Giỏi quá, giám đốc Thẩm của tôi." Miêu Miêu ngồi ở trước ghế thu tất cả vào
đáy mắt, trừ bội phục, cũng chỉ còn lại kính trọng.
Thái Vân cũng nhằm vào việc "đi sớm về muộn" để tạo chế độ chấm công
nghiêm khắc.
Không khí lười nhác trên dưới công ty biến mất không thấy, mọi người đều trở
nên rất cẩn thận, không thể không tập trung ngàn phần trăm tinh thần.
Cũng may, chuyện "cơn bão" đến muộn kia ầm ĩ không bao lâu, Thẩm Loan lại
không mượn đề tài nữa, dù nói chuyện hay làm việc đều giống trước kia như
đúc, giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ, khuôn mặt tươi cười dịu dàng.
Giống như cô làm ra động tĩnh lớn như vậy, cũng chỉ là vì trừng phạt vài người
đến muộn mà thôi.
"Giám đốc Thẩm, tôi xem lại máy theo dõi ngày hôm đó, phát hiện ra một
chuyện rất thú vị, ngài muốn xem thử một chút không?" Miêu Miêu lắc lắc USB
trong tay, cười vô cùng sáng lạn.
Thẩm Loan thấy dáng vẻ của cô cũng gợi lên vài phần hứng thú, thả bút trong
tay: "Được."
"Cần mượn máy tính của ngài một chút..."
Thẩm Loan giơ tay, ý bảo cô tùy tiện dùng.
Hai phút sau, trên màn hình xuất hiện cảnh tượng mọi người vây xem bên ngoài
văn phòng giám đốc.
Video chỉ có độ dài ba phút, Thẩm Loan xem được một nửa: "Từ từ! Người
này..."
Miêu Miêu ấn tạm dừng: "Trần Mặc, biệt hiệu là rầu rĩ."
Trầm mặc, tức là không thích nói chuyện, không nói lời nào, chẳng khác nào
buổn bã, nick name cũng vì vậy mà có.
Bởi vì cameras chất lượng tốt, không những có thể ghi hình 360 độ, còn có thể
ghi được lời nói, cho nên trong đó nói gì, dù có thở dài, cũng có thể nghe được
rất rõ ràng.
"Đây là "chuyện thú vị" mà cô nói?" Thẩm Loan nhướng mày.
Miêu Miêu gật đầu: "Anh ta giống như từ lúc bắt đầu đã nhìn thấu được mục
đích của ngài, lại chưa thông báo khắp nơi, trái lại nói chuyện cũng không nói
hết, có chỗ giữ lại."
"Chàng trai thông minh."
"Còn ở đây nữa..." Miêu Miêu kéo dài video đến cuối: "Anh ta đi tìm Lưu
Nghệ, hẳn là muốn chứng nhận."
Thẩm Loan nhìn chằm chằm màn hình, cười như không cười: "Tò mò lại không
nói thẳng ra, cao điệu cũng điệu thấp, có chút ý tứ..."
Trưa hôm đó, Trần Mặc đã bị gọi vào văn phòng giám đốc.
Anh ta vừa bước chân trước vào, sau lưng mọi người đã bắt đầu bàn tán---