hồng ấy.
Nhẹ nhàng triền miên, quyến luyến mút vào.
Lúc đầu Thẩm Loan còn trúc trắc ngẩn ra, đến rơi vào cảnh đẹp, cuối cùng là
động tình giơ hai tay ra ôm lấy cổ người đàn ông, không thành thục lắm đáp lại,
cả quá trình như thuận lý thành chương, hợp tình hợp lẽ.
Kết thúc cái hôn, tay người đàn ông dây dưa trên eo cô, lồng ngực phát ra tiếng
cười thỏa mãn trầm thấp, rung động mơ hồ.
Thẩm Loan lấy một hơi lớn, ngực phập phồng lên xuống không ổn định.
Trán hai người chạm vào nhau, hơi thở nóng rực phả vào mặt nhau, có một kiểu
thân mật và phù hợp khác lạ.
Thẩm Loan hơi buông mắt, tầm nhìn vừa vặn rơi xuống sống mũi cao thẳng của
người đàn ông.
Mà Quyền Hãn Đình lại chú ý đến đôi một đỏ vừa mới hôn, chỉ hận không thể
mắt dính vào đó, ngẫm lại xúc cảm lúc đó, thật là vừa mềm vừa ấm...
"Anh nóng quá." - Thẩm Loan đẩy anh.
Người đàn ông đứng yên không động, nắm lấy cổ tay cô, kéo đến vị trí bụng
dưới của mình, còn có xu hướng muốn kéo xuống dưới nữa.
"Còn có chỗ nóng hơn nữa, muốn thử không?"
"..." - Đồ lưu manh!
Thẩm Loan rút tay về, lùi lại nửa bước: "Đầu anh có thể nghĩ cái gì khỏe mạnh
được không?"
"Yêu cầu sinh lý, không có mới không khỏe."
"Vậy tự mình lo liệu, cơm no áo ấm."
Mặt Quyền Hãn Đình mỉm cười: "Nhưng mà nó thích em hơn."
Thẩm Loan hừ nhẹ: "Đừng có mơ!"
Chỉ có lúc này, cô mới bỏ đi vẻ mặt hài hòa từng trải, trở thành dáng vẻ hoạt bát
nên có ở cái tuổi này của người con gái.
Mà một chút này, chỉ thể hiện ở trước mặt anh, trong lòng Quyền Hãn Đình
thoáng chốc lấp đầy cảm giác thỏa mãn kì lạ.
"Loan Loan, anh muốn em..." - Anh nghe thấy giọng nói khàn khàn không ra
âm điệu của chính mình, hưng phấn chảy xuôi trong máu đã rục rịch ngóc đầu
dậy.
Dáng người phụ nữ cứng đờ.
Quyền Hãn Đình than nhẹ: "Yên tâm, gia không ép buộc em, chờ đến ngày em
cam tâm tình nguyện..."
Thẩm Loan không hề giống loại người con gái bình thường, vì câu nói này mà
cực kì cảm động.
Cho dù rơi vào tình yêu mãnh liệt, trong xương cốt vẫn là Thẩm Loan lí trí lãnh
tĩnh ấy, có được linh hồn mạnh mẽ và hung dữ.
"Vậy em cứ không chịu đồng ý thì sao?"
"Gia sẽ luôn đợi, dù sao thì đã ăn mặn rồi, nếm qua vị... có điều, em thật sự nỡ
sao?"
Khóe miệng Thẩm Loan giật một cái.
Quyền Hãn Đình kéo eo cô, ôm vào trong ngực, hai người lại về tư thế thân mật
không kẽ hở: "Vừa nãy không để ý, để cho em thử lại rốt cuộc môi của gia có
ngọt hay không..."
Nói rồi lại lần nữa hôn cô.
Gió ở sông nhẹ nhàng thổi qua, ánh nắng hoàng hôn chiếu vào dáng người triền
miên của đôi nam nữ, đẹp như tranh vẽ.
...
Maserati và Mercedes một trước một sau dừng trước cửa lớn nhà họ Thẩm.
Thẩm Loan xuống xe.
Quyền Hãn Đình lưu luyến không rời đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy:
"Lúc nào thì nhà anh mới có thể trở thành nhà em?"
Thẩm Loan bị câu nói giả bộ u oán của anh chọc cười: "Ừm... buổi tối lúc nằm
mơ có thể mong mỏi một xíu."
"Bảo bảo, em không ngoan."
Thẩm Loan run lên một cái, hiển nhiên đã bị tiếng "bảo bảo" làm buồn nôn
tưởng chết, hai cánh tay nổi đầy da gà da vịt.
Trước lúc Quyền Hãn Đình đi, lẽn bẽn ngượng ngịu, ám chỉ nói: "Có phải em
còn quên cái gì không?"
"Cái gì?"
"..." - Lạ ghê ấy!
Một giây sau, cái hôn còn mang theo mùi thơm hạ xuống khóe miệng anh:
"Ngày mai gặp, honey."
Thẩm Loan lùi lại nửa bước, nghiêng đầu, cười hi hi nhìn anh.
Lục gia mà núi Thái Sơn có sập ngay trước mặt cũng không biến sắc, trên mặt
lại thoáng qua cảm xúc gọi là "được chiều mà sợ", đôi mắt sáng như sao nhìn
chằm chằm Thẩm Loan, hận không thể phóng ra tia điện laze một triệu hai trăm
nghìn vôn, cho cô ánh mắt lấp lánh mê muội.
"... Tâm trạng hôm nay rất tốt?" - Được một lúc, dường như Quyền Hãn Đình
chỉ có thể nghĩ ra cái lí do này.
Thẩm Loan sảng khoái gật đầu: "Không sai."
"Có chuyện vui gì sao?"
"Xử lí được người nên sớm xử lí."
"Hửm?"
"Nói ra, còn có liên quan đến anh." - Ánh mắt nhẹ tênh của Thẩm Loan rơi
xuống người anh.
Quyền Hãn Đình cảm thấy không ổn.
Đúng thật...
"Ôn tuyền sơn trang, em bị người chuốc thuốc, mới hời cho anh.
"..." - Ánh mắt lóe lên.
Thẩm Loan: "Có điều, em đã khiến hắn phải trả giá đắt."
"Khụ... bảo bảo, thật ra anh vô tội." - Quyền Hãn Đình tê cả da đầu.
"Ồ?"
"Đừng có quên, anh mới là người bị em ép." - Ánh mắt nhỏ u oán, run rẩy co ro,
có vài phần xấu hổ, lại có vài phần bất đắc dĩ.
Thẩm Loan giơ tay lên thay anh sửa lại cổ áo: "Yên tâm, sẽ không giận chó
đánh mèo sang người anh."
Quyền Hãn Đình cười trộm: "Vậy thì tốt..."
"Có điều sau đó em đã giải được thuốc, món nợ bị anh phản công, chúng ta phải
tính cho đàng hoàng."
"..." Cuộc đời mà, con mẹ nó thật tuyệt vọng!
Vì Tống Nguyên Sơn giã từ sự nghiệp khi còn đang trên đỉnh vinh quang, quyền
hành bị dời đi, bên Tống Lẫm đâm thủng cái sọt trong ban giám đốc coi như là
có cái để giao phó.
Đến nước này, Tống Lẫm Triệt để không có duyên với tài chính MT, mà Tống
Càn lại thừa thế vùng lên, lên như diều gặp gió.
Lúc Hạ Hoài nhận được tin, đã là ba ngày sau.
Đáng tiếc, anh ta đang ở nước ngoài, còn có nhiệm vụ Lục thúc vất cho còn
chưa hoàn thành, không có cách nào về nước.
Nghĩ một chút, vẫn cầm điện thoại, kết nối với số điện thoại của Tống Lẫm.
"... Xin lỗi điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin gọi
lại..."
Tắt đi gọi lại, vẫn cứ như vậy.
Anh ta nóng lòng đến độ đi đi lại lại, mặt mày ủ rũ.
A Lẫm kiêu ngạo như nào, anh ta hiểu rõ hơn ai hết, cũng chính cái phần kiêu
ngạo này, khiến anh ta không có cách nào đối mặt với thất bại, rất có thể không
gượng dậy được, thậm chí...
Hạ Hoài bỗng giật mình một cái!
Sẽ không nghĩ không thông chứ?
Vậy thì toi mất!
Anh ta dứt khoát gọi cho Tần Trạch Ngôn, lần này thì rất nhanh đã gọi được
"A Hoài?"
"Cậu biết chuyện của Tống Lẫm không?"
"... Ừ."
"Cậu ta đâu?"
"Không liên lạc được."
Hạ Hoài hít vào một ngụm khí lạnh: "Cậu còn không biết đi tìm sao?!"
"Sao không tìm? Bên nhà họ Tống nói, đã hai ngày cậu ta không về, gọi điện
thoại cũng không nhận, câu lạc bộ Hoan Lang chúng ta hay đi chũng không
thấy cậu ta."
"Xong rồi xong rồi..." - Hạ Hoài đứng ngồi không yên: "Cậu nói xem cậu ta có
khi nào sẽ thế kia?"
"Cái gì?"
"Tự sát đấy!"
Hình như bên kia kinh ngạc một chút, chợt cười lạnh: "Đùa trò gì xuyên quốc
gia thế? A Lẫm không yếu đuối như cậu tưởng đâu. Tự sát? Không tồn tại."
"Thật sao? Cậu đừng an ủi tôi." - Hạ Hoài nửa tin nửa ngờ.
Không biết Tần Trạch Ngôn nhớ đến cái gì, ánh mắt lấp lóe: "Coi như cậu ta
muốn chết, cũng sẽ không dùng cách âm thầm tự sát như vậy đâu."
"Hả? Vậy cậu ta sẽ dùng cách nào?"
"Ít nhất cũng phải kéo theo một người làm đệm lưng mới chịu."
...
Lúc Thẩm Loan tìm được Tống Lẫm, anh ta đã say mèm ngồi trên sofa trong
phòng, nằm dáng chữ X, giống đầu gấp đợi làm thịt giết heo.
Cô rút dây nguồn điện, tiếng ầm ĩ bỗng dừng lại, lại mở hết đèn lên, vốn dĩ cả
căn phòng tối tăm trong nháy mắt sáng như ban ngày, sáng đến cả những chỗ tối
tăm bẩn thỉu nhất cũng không thể trốn được trong phòng.
Thẩm Loan đi đến bên cạnh sofa, từ trên cao nhìn xuống quan sát người đàn
ông đã hôn mê.
Bên chân là chai rượu rơi xuống, rượu đỏ chảy lan ra, mùi rượu nồng nặc tràn
cả trong không khí, ương ngạnh chui vào mũi.
"Tao biết, mày không say." - Thẩm Loan nhàn nhạt mở miệng.
Người nằm ngửa trên sofa không có phản ứng.
Cô cũng không để ý, cười nhẹ một tiếng, tự lẩm bẩm: "Nghe giọng cũng đoán ra
tao là ai rồi nhỉ? Thật không ngờ tới, cũng có một ngày có thể thưởng thức dáng
vẻ sa sút của Tống thiếu gia. Nhớ lúc đầu ở ôn tuyền sơn trang, mày kiêu ngạo
như một con chim công, đến nhìn cũng không thèm nhìn tao một cái. Còn bây
giờ, lại chỉ có thể dùng cách ngu ngốc giả vờ say rượu để bảo vệ chút lòng tự
tôn lúc nào cũng đầy nguy cơ của mày. Tống Lẫm à Tống Lẫm, mày nói xem
sao mày lại rơi vào nông nỗi này? Còn không bằng một con rệp nữa."
Trả lời cô, là tiếng ngáy nhẹ nhàng của người đàn ông.
Nhưng ở chỗ tối, nơi Thẩm Loan không nhìn thấy, cái tay kia lại từ từ nắm chặt
lại, tựa như đang hết sức kiềm chế.
"Đã nói ra ngoài lăn lộn thì cũng phải trả hết, mày giương nanh múa vuốt bao
năm nay, cũng nên chấm dứt rồi." - Cô cúi người, nhặt chai rượu lên, để lên bàn
trà, động tác nhẹ nhàng, dáng vẻ ôn hòa, không nhìn ra được một chút độc ác
nào, nhưng lời nói ra lại như dao sắc cắt xương nát thịt.
"Từ lúc mày chuốc thuốc tao, thì nên tính trước bản thân sẽ có ngày hôm nay.
Dù sao thì con người tao không quá lương thiện, giỏi nhất là có thù tất báo. À,
mày còn không biết đâu nhỉ, hạng mục lần này của tập đoàn Cự Phong là tao ra
mặt thay cho anh mình, tiến hành đàm phán cùng với tổng giám đốc Mã."
Lần này, người "ngủ say không tỉnh" không thể giả vờ thêm nữa, soạt một cái
xoay người ngồi dậy, hai mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Loan,
như con sói đói hung ác nhe răng nanh lạnh buốt với con mồi dưới ánh trăng,
lúc nào cũng có thể tấn công con mồi.
Dưới ánh nhìn như vậy, Thẩm Loan cười, vui hơn bất cứ lúc nào: "Hóa ra, mày
không say à?"
Gương mặt thanh lệ phủ lên sắc lẳng lơ, như ma quỷ cắn nuốt hồn phách tinh
thần của con người trong đêm tối, tà ác lạnh lẽo, nham hiểm xinh đẹp.
Thì ra, đây mới là gương mặt thật sự của cô!
Tống Lẫm cười to: "Ha haha... Thẩm Khiêm thật ngu xuẩn! Nhầm coi chó rừng
thành chó hoang, nhìn nhầm hổ báo thành mèo! Đần độn! Thật đần độn!"
Tiếng chửi người, như khóc như cười, lại không thể che giấu được một sự
hoang vu và thê lương trong đáy mắt người đàn ông.
A Khiêm, tôi không tin cậu không nhìn thấy!
Trừ phi cậu tự mình dối người, coi như không thấy!
Đáng thương, đáng buồn, đáng tiếc!
Một người phụ nữ trong ngoài không đồng nhất, dã tâm bừng bừng, căn bản
không đáng để anh thương xót bảo vệ.
"Mã Hướng Tiền nói một đằng làm một nẻo, là do mày làm?"
"Chim khôn còn biết chọn gỗ tốt để sống, huống chi con người? Tài chính MT
và bất động sản Thiên Thủy, chỉ cần Mã Hướng Tiền hắn không mù, sẽ biết cái
nào tốt cái nào xấu. Tao còn phải cầm dao kề lên cổ anh ta, bắt anh ta từ bỏ MT
sao?"
"Già mồm át lẽ phải" - Người đàn ông trợn trừng mắt.
"Tài không bằng người thì phải thừa nhận, chẳng có gì mà mất mặt cả. Nhưng
mày lại là một tên khác người, tự cho mình giỏi, lại làm như mèo mửa (tiêu
chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp), hôm nay biến
thành chuột chạy qua đường bị người người chửi đánh, còn không nhìn rõ tình
hình, nói đến cùng thì là đáng đời cho mày! Tự làm tự chịu!"
"Câm miệng, con tiện nhân! - Ánh mắt hung ác, Tống Lẫm giơ tay túm lấy cô.
Thẩm Loan nhanh tay nhanh mắt, lùi lại hai bước, làm anh ta vồ hụt.
Rượu xộc lên đầu, cả người Tống Lẫm say nhũn ra, tứ chi không có sức, một
phát loạng choạng thì trực tiếp nằm úp sấp trên thảm trải nhà.
Một chân Thẩm Loan giẫm lên đầu anh ta, gót giày kim loại để ở vị trí huyệt
thái dương của anh ta.
Tống Lẫm giãy dụa theo bản năng, không ngờ bị thưởng hai cái...
Bốp bốp!
Tiếng vang một cách rõ ràng
Thẩm Loan tát vào gương mặt khôi ngô ấy, như tên côn đồ lưu manh, ánh mắt
xấu xa, nụ cười tà ác: "Đừng động, gót giày không nhận ra người đâu, nhớ đâu
tao hoảng một cái, không cẩn thận thì lúc nào cũng có thể... bịch! Đâm thủng
cái đầu chó của mày!"
Lửa giận thiêu đốt đôi mắt, Tống Lẫm lại không dám cử động lung tung, chỉ có
thể ngã xuống với tư thế chật vật như vậy, mặc cho người giẫm đạp.
"Xem ra, mày cũng khá là tiếc mạng đấy." - Chân Thẩm Loan dùng thêm lực,
hung hăng ép xuống.
Người đàn ông cắn răng, không kêu một tiếng.
Lại nhớ thật kĩ giây phút nhục nhã này vào sâu trong lòng, trong con ngươi hiện
lên tia hung ác, xen lẫn sát ý vừa lộ ra đã biến mất.
"Tống Lẫm, tư vị bị người ta giẫm đạp dưới chân như thế nào? Hửm?" - Thẩm
Loan tăng thêm lực, ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn vô tình: "Không phải mày
thích chơi sao? Như này hẳn là rất kích thích, rất phù hợp với gu của mày nhỉ?"
"Nếu như hôm nay mày đến để làm nhục tao, vậy thì chúc mừng mày, đã đạt
thành tâm nguyện!" - Anh ta khàn giọng, nói từng chữ từng chữ.
"Vậy sao? Sao tao vẫn thấy còn lâu mới đủ?" - Thẩm Loan đang cười, lại khiến
người ta cảm thấy một luồng lạnh lẽo không rõ.
Tống Lẫm rùng mình một cái, răng va vào môi, rất nhanh đã nếm được mùi
máu tanh.
"Sợ rồi sao?"
"Rốt cuộc mày muốn như nào?" - Anh ta thấp giọng rít gào, như con sư tử đực
bị thương nặng.
Đáng tiếc, tôn nghiêm đã không còn nữa, ngay cả sợ hãi cơ bản nhất cũng
không làm được.
Thẩm Loan hời hợt: "Tao muốn mày... chết... đi!"
Cả người Tống Lẫm cứng đờ, lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan lên cột sống.
Bỗng, người phụ nữ xinh đẹp cười lên: "Đùa một chút thôi, đừng căng thẳng.
Bây giờ xã hội cai trị bằng pháp luật, giết người là phải ngồi tù, tao không ngu
đến như vậy."
Mặc dù Tống Lẫm không tin cô thật sự có cái gan này, nhưng lúc nghe thấy câu
này, anh ta vẫn từ từ thở ra một hơi hỗn loạn.
Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Loan, lại khiến anh ta sởn tóc gáy.
"Cho dù muốn cái mạng của mày, thì cũng không thể để tự tao ra tay, có một
cách trừ khử một người mà thần không biết quỷ không hay, chỉ cần ra đủ giá,
không phải sao?"
Nói xong, cô ước chừng chai rượu vừa mới nhặt lên từ dưới đất để lên bàn trà,
từ trên cao từ từ nghiêng đi...
Rượu đỏ tạo thành dòng nước nhỏ nhỉ, tưới lên mặt người đàn ông.
Tống Lẫm chỉ cảm thấy chất lỏng lạnh như băng chảy vào trong mũi anh ta, lại
chảy ngược về khoang miệng, mùi rượu mạnh, nồng nặc sặc người.
"Khụ khụ khụ...Khụ khụ khụ...Khụ khụ khụ..."
Anh ta bắt đầu ho khan kịch liệt, cơ thể theo bản năng cuộn mình thành hình
con tôm.
Đó là tư thế bảo bệ bản thân.
Đáng tiếc, rượu vẫn cứ vô tình ào đến đập vào mặt anh ta, có chảy vào viền mắt,
có chảy lọt vào lỗ tai.
"Dừng..." - Anh ta vừa mở miệng, suýt chút nữa thì bị sặc chết.
Thẩm, Loan!
Thẩm, Loan!
Dường như chỉ có lẩm nhẩm cái tên này, nghiền nát từng âm tiết trong kẽ răng,
mới có thể nhịn xuống sự nhục nhã lúc này.
Vậy mà, rốt cuộc anh ta lại coi thường sự tàn nhẫn quyết liệt của cô.
Nửa chai rượu đã thấy đáy, Thẩm Loan cầm lấy cổ chai dài nhỏ, ngược tay nắm
chặc, sau đó, giơ cánh tay lên.
Rầm!
Chỉ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ nát giòn tan, hai tai Tống Lẫm ùng lên, hai mắt
tối sầm lại, đau đớn hậu tri hậu giác kéo tới.