"Nhị thế tổ thích ngâm gió ngâm trăng, ăn chơi trác tác thích trêu chó ghẹo
mèo!"
"Hí hí... thật sự rất giống đấy!"
Một hàng ba người đi đến trước cánh cổng màu vàng, khuôn mặt cực kỳ tự
nhiên, lúc này Lệ Hiểu Đàm đang nghiêng người tiếp đón một khách quen, gặp
thoáng qua Lục Thâm nhưng không thèm liếc nhìn một cái.
Ngược lại hai người phía sau lại khiến cho Lệ Hiểu Đàm chú ý, dáng người
đĩnh bạt, làn da ngăm đen, khuôn mặt lơ đãng toát ra vẻ tò mò, tất cả những dấu
hiệu này đều cho thấy hai người này cũng không thường xuyên ra vào mấy nơi
thế này, nếu thế thì sao lại cố tình tới "Mật Đường" làm gì?
Chuyện khác thường, tất có quỷ!
Lệ Hiểu Đàm âm thầm ghi nhớ dáng vẻ hai người này, căn cứ vào nguyên tắc
"Thà rằng giết nhầm một vạn, cũng không thể để sót một người"", phải quan sát
trọng điểm.
Đêm nay tình huống đặc biệt chứ không phải do cô ấy thiếu cảnh giác!
Vậy mà Lục Thâm lại không khiến cho người ta nghi ngờ chút nào cả, cứ
nghênh ngang, tự nhiên như vậy mà đi vào.
Là do anh ta không đủ đẹp trai? Hay là không đủ cao?
Đều không phải.
Ngược lại, xét từ điều kiện ngoại hình mà nói, cho dù là chiều cao hay vẻ của
Lục Thâm đều xuất chúng hơn hai người kia, cũng hấp dẫn tròng mắt người
khác hơn.
Nhưng loại khí chất "nghênh ngang chói mắt" này của anh ta ngược lại lại khiến
anh ta trông giống như khách bình thường.
Dù sao những người có thể ra vào "Mật Đường" này phần lớn đều có thân phận,
có địa vị khắp nơi ở thành phố Tứ Phương này, biểu hiện như vậy của Lục
Thâm mới là thái độ bình thường.
Hai người này hiển nhiên cũng chưa phát hiện mình đã thành công trở thành đối
tượng được chú ý trọng điểm của Lệ Hiểu Đàm, vậy mà Lục Thâm đã đi vào
trong được một bước lại nhận ra.
Anh ta lập tức mở tai nghe, nói với đầu bên kia: "Lát nữa hai người đi vào đừng
hành động thiếu suy nghĩ, phải diễn như mình là khách làng chơi bình thường,
cũng không cần nói chuyện với tôi đâu."
Hai người ngoài cửa liếc nhau, thế mới biết bọn họ đã bị người ta theo dõi.
Quả nhiên —
Sau khi đi vào, có mấy ánh mắt đều vờ như lơ đãng dừng trên người bọn họ.
Nếu không có Lục Thâm đánh thức để chuẩn bị tâm lý, có lẽ bọn họ bây giờ vẫn
không hề phát hiện ra, còn tự cho là mình ẩn nấp rất cẩn thật nhưng thật ra đã
sớm lọ tẩy dưới tầm mắt của đối phương.
"Vậy chúng ta... Tìm một chỗ nào đó rồi ngồi xuống đi?"
"Nghe thêm một bài nữa đi, sau đó uống hai ly rượu nữa?"
"Nghe nói tiểu thư sô pha ở đây không quyến rũ thì cũng xinh đẹp, hay là?"
Nhướng mày cười xấu xa, vẻ mặt ám chỉ.
"..." Người anh em, cậu hôm nay chơi lớn đấy!
"Khụ!" Mấy chuyện này không phải đều vì hiệu quả sao!
Hai người nghe theo lời nói của Lục Thâm, ngoan ngoãn ở lại sảnh lớn, chính
thức bắt đầu diễn vai "khách làng chơi".
Lệ Hiểu Đàm đứng trước cửa, thấy khách khứa đã được tiếp đón gần xong xuôi
rồi, lập tức thu lại nụ cười rồi xoay người đi vào phía trong.
Vệ sĩ theo sát sau đó.
Cô ấy đè thấp giọng nói: "Hai người đó thế nào rồi?"
"Cả quá trình đều bị theo dõi, tạm thời không phát hiện có gì bất thường."
"Chắc chắn không có gì khác thường sao?" Lệ Hiểu Đàm nhíu mày.
Vệ sĩ cúi đầu: "Đúng là không có."
"Sau khi đi vào bọn họ làm gì?"
"Uống rượu, đặt bàn..."
"Ồ? Còn gọi cả mấy cô em à?"
"Đúng vậy."
"... Tiếp tục chú ý quan sát đi." Dù vậy Lệ Hiểu Đàm vẫn không yên tâm, trực
giác của cô ấy cho thấy hai người kia không phải chỉ đơn giản đến đây để tìm
hoa ngắt bướm như vậy.
Đừng xem thường giác quan thứ sáu của phụ nữ, có khi lại chuẩn đến đáng sợ
đấy.
Cũng phải nói đến Lục Thâm bị tách ra khỏi hai người bạn kia vì để tránh liên
lụy đến chính mình, trước tiên lượn hai vòng ngay trong sảnh lớn, sau đó cầm ly
rượu trong tay rồi đi vào sân nhảy, giống khách quen hơn hoà mình vào trong
đám người, vừa thấy là biết đây là loại hoa hoa công tử sẽ chơi, có thể chơi,
thích chơi ở trong club.
Tiền đề là không có đôi mắt bắn phá chuẩn xác như radar kia.
Sau hai vòng không có phát hiện gì, anh ta theo cầu thang xoắn ốc nhìn lên tầng
hai.
"Anh đẹp trai... Có rảnh không?" Một người phụ nữ say khướt nhào vào người
anh ta.
Lục Thâm nhíu mày, trong mắt toàn là ghét bỏ, nói thật, người phụ nữ này...
cũng quá xấu rồi?
"Không rảnh không rảnh." Nói xong, trực tiếp đẩy cô ta vào trong lòng ngực
người đàn ông bên cạnh, rồi nhanh chóng bước vào sân nhảy.
Chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng xẹt qua, thẳng đến lầu hai.
Âm nhạc rung trời, ánh đèn lờ mờ trong sảnh lớn làm cho không ai ở đây nhìn
thấy cảnh này, ngay cả vệ sĩ lúc nào cũng đang theo dõi cũng không hề nhận ra.
Dưới chân Lục Thâm bỗng nhiên cứng lại, dừng trước cửa cầu thang, nghiêng
người, lưng kề sát mặt tường.
So với lầu một ồn ào thì lầu hai yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng camera theo dõi
lại càng dày đặc hơn.
Anh ta móc một thứ gần giống như bật lửa từ trong túi quần ra, sau đó ấn vào
nút tròn bằng kim loại ở giữa...
Nếu người trong phòng điều khiển đủ cẩn thận thì sẽ phát hiện màn hình theo
dõi trên lầu hai nhấp nháy một chút, ngay sau đó hình ảnh lại trở thành yên
lặng.
Lục Thâm nghênh ngang đi ra mà không hề bị ngăn cản.
Nếu anh ta không đoán sai thì lầu hai hẳn là khu làm công, các tài liệu quan
trọng chắc chắn đều ở trong này, chẳng qua...
Anh ta nhìn lại thấy hai bên hành lang đều là phòng, ngay cả cửa cũng giống
nhau như đúc, chẳng lẽ thật sự phải đi vào từng phòng để tìm sao?
Chắc chắn không đủ thời gian.
Đúng lúc này, tiếng bước chân từ dưới lầu truyền đến, kèm theo tiếng nói
chuyện không rõ ràng lắm của một nam một nữ.
Khuôn mặt Lục Thâm khẽ thay đổi, nghiêng người trốn vào chỗ rẽ.
"... Tôi đứng trước cửa một tiếng, lúc đó là khi khách ra vào nhiều nhất cũng là
thời cơ tốt nhất để trà trộn vào, nhưng cũng không phát hiện gì cả."
Là tú bà trẻ tuổi tiếp khách lúc nãy.
Khuôn mặt Lục Thâm tối sầm lại.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông: "Đối
tượng khả nghi thì sao?"
"Vậy thì có hai người đấy..."