Ngay khi anh đang ngơ ngẩn, Thẩm Loan lùi lại nửa bước, gương mặt không
cười, đáy mắt càng lạnh hơn: "Được rồi chứ? Vừa lòng chưa?"
"..." Không phải không muốn trả lời mà là chưa kịp phản ứng lại.
Thẩm Loan quay đầu đi, trở lại xe, khởi động xe dứt khoát lái đi.
Quyền Hãn Đình đứng trong gió, nhìn xe phóng đi cuộn theo khói bụi, máy móc
đưa tay lên sờ chỗ vừa bị Thẩm Loan cắn.
"Xuýt —"
Hơi đau nhưng không trầy da.
Vuốt ve nhè nhẹ, còn có thể cảm nhận được dấu răng.
Người đàn ông cười.
Vẫn đi theo sao?
Tất nhiên!
Chẳng qua Quyền Hãn Đình cố ý dừng sau vệ sĩ của cô, cách Thẩm Loan một
khoảng để cô không phát hiện ra.
Ngay cả lúc đánh tay lái cũng không tiếng động cười ngây ngô.
...
Thẩm Loan đến bến tàu một chuyến, Tam Tử đã chờ cô từ sớm ở kho hàng.
Nghe thấy tiếng xe ô to từ xa, anh ta lập tức đi ra ngoài đón, quả nhiên là Thẩm
Loan.
Người phụ nữ xuống xe, sắc mặt không tốt lắm, phanh kít một tiếng đóng sầm
cửa, nâng bước vào trong: "Tôi đến xem lô hàng..."
Tam Tử nhắm mắt theo sau: "Là một ít linh kiện lắp ráp, chắc chưa đầy đủ, sau
khi tìm hiểu nguồn gốc, bây giờ có thể xác nhận là có liên quan đến nhà họ
Bình, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại vào công ty vận chuyển của chúng ta.
Đây —"
Xoạt!
Tam Tử xốc tấm màn che, thùng gỗ đóng kín chồng chất như núi.
Thùng trước mặt đã bị cạy ra, chỉ thấy mấy loại linh kiện lớn nhỏ không đều đặt
trong đống bọt biển.
"Đây chắc là một bộ, cũng không biết sau khi lắp ráp ra sẽ là thứ gì." Tam Tử đè
thấp giọng nói: "Tôi đã bảo anh em điều tra, tạm thời trên thị trường chưa lưu
thông loại này, cho nên..."
Không thể tra ra.
Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng: "Đã tìm ở chợ đen rồi hả?"
"Đã tìm, không có."
"Tin tức của lô hàng này lấy từ kênh nào ra?"
"Không phải của chúng ta."
"?"
"Là nhà họ Tống. Tống Khải Phong cố ý tuồn ra." Ông ta và nhà họ Bình đang
hợp tác với nhau, chip thông minh vẫn đang được sản xuất hàng loạt, tất nhiên
sẽ biết được một số thứ mà người khác không biết.
Lúc trước Thẩm Loan có vừa đấm vừa xoa thế nào cũng không có biện pháp
cạy được mồm anh ta, bây giờ lại vội vàng gửi tin tới.
Nghĩ lại cũng không khó lý giải lắm.
Hai vợ chồng già nhà họ Tống tâm không xấu, lại nhớ ơn, cô bé con ở bên cạnh
họ lâu ngày, sự dưỡng dục của Thẩm Loan với cô bé càng rõ ràng.
Có qua có lại.
Trước mắt đây là "lòng biết ơn".
Thẩm Loan: "Lần trước để người nhà họ Bình chạy mất, lần này dụ rắn ra khỏi
hang, cần phải có thu hoạch."
Tam Tử gật đầu: "Tôi biết, đã sắp xếp xong hết rồi."
...
Thẩm Loan trở lại biệt thự đã là chạng vạng.
Lệ Hiểu Đàm thấy cô về, lập tức thay quần áo chuẩn bị ra cửa.
Cô ta còn phải đến Mật Đường, mấy cô gái mới tới gần đây hay gây chuyện,
thật sự sốt ruột!
"Đồ ăn đặt trên bàn đấy, nhân lúc còn nóng ăn đi."
Thẩm Loan gật đầu, lúc lướt qua nhau, cô đột nhiên mở miệng: "Đừng về quá
muộn."
Trong lòng Lệ Hiểu Đàm ấm áp.
"Yên tâm, tôi có chừng mực."
Từ khi chuyển đến biệt thự, vì để tiện chăm sóc Tán Tán, cô ta đều cố gắng về
nhà trước 12 giờ đêm, ngày hôm sau mới có sức chăm đứa trẻ.
Trong nhà rõ ràng có vệ sĩ, có bảo mẫu, nhưng cô ta vẫn không yên tâm, rất
nhiều chuyện đều tự tay làm lấy.
Tất cả những điều đó Thẩm Loan đều thấy hết, không phải thờ ơ không để ý.
Đêm đó, kết quả điều tra về Nghiêm Tri Phản được gửi vào email của cô.
Thẩm Loan mở ra, nhìn lướt qua.
Lớn lên ở Hà Bắc không xa Kinh Bình, tiểu học học ở... Trung học... Đại
học......
Gặp tai nạn xe cộ bị thương nặng dẫn đến hôn mê... Được nhà họ Nghiêm đưa
về điều trị...
Nhận tổ quy tông... Ra nước ngoài du học...
Không rõ mẹ là ai, bản phụ còn liệt kê vài người tình của Nghiêm Khác, tính
theo tuổi tác đều có thể là mẹ đẻ của anh ta.
Thẩm Loan lật lại trang trước xem, bỗng chốc ánh mắt bất động: "Tai nạn xe cộ
bị hôn mê..."
Lại nhìn thời gian, cùng ngày Thẩm Khiêm chết... không khớp?
Lông mày nhíu chặt, cô cầm điện thoại gọi cho Nhị Tử: "Tài liệu anh gửi cho
tôi có tin tưởng không?"
Nhị Tử hiểu ý cô: "Người của chúng ta điều tra."
Nói cách khác, tính chân thật và an toàn có thể bảo đảm.
Nếu không, cũng sẽ không trực tiếp gửi cho Thẩm Loan.
"Tôi biết rồi." Cô kết thúc trò chuyện, rời khỏi giao diện email, đứng dậy đi đến
cửa sổ sát đất.
Cho nên, Nghiêm Tri Phản không phải Thẩm Khiêm?
...
Sáng sớm, một trận mưa tới nhanh đi cũng nhanh.
Lúc Thẩm Loan ra ngoài chạy bộ, mặt đất đã khô, có thể nhìn thấy dấu vết bị
ướt mờ mờ.
Sau đó, cô lại nhìn thấy con chó đó lần nữa.
Một cục trắng bóc đang vui vẻ lăn lộn trên bãi cỏ xanh mướt, không bao lâu
sau, chủ nhân của chú chó "thuận lý thành chương" xuất hiện, lý do rất hợp lý
— tìm chó!
Thẩm Loan không ngờ anh ta vẫn dám tới, ánh mắt hơi lóe.
Nghiêm Tri Phản không quấy rầy cô chạy bộ, đi ra bắt con chó lại nhưng năm
lần bảy lượt đều bị trượt.
Màn kịch vụng về, kỹ thuật diễn không quá tinh vi, nhưng chú Samoyed kia lại
rất hăng hái.
Thẩm Loan đã chạy xong chặng đường muốn chạy, ổn định lại hơi thở rồi đi về
phía anh ta.
"Cô Thẩm, thật sự xin lỗi." Người đàn ông nhìn chú chó rất bất đắc dĩ.
"Yên tâm, ngày mai tôi sẽ dặn vệ sĩ coi kĩ cửa, tuyệt đối sẽ không để chó của
cậu Nghiêm chạy vào đây nữa."
"Đừng, nó chạy đến chỗ này, tôi còn biết đi đâu tìm về, nếu chạy sang chỗ khác,
chắc không tìm được mất."
Thẩm Loan không cười, ánh mắt nhìn anh ta nặng nề: "Tôi không có nghĩa vụ
nuôi chó thay anh."