Bà ta nhìn chồng thật cẩn thận, mắt hiện rõ sự dò hỏi, giọng nói ân cần: "Xảy ra
chuyện gì sao?"
Vẻ mặt Thẩm Xuân Đình lại không kiên nhẫn: "Bà thì biết cái gì?!"
Ngụy Minh Hinh rụt rụt cổ, trong mắt hiện lên ấm ức, ngoài miệng lại không
nói lời nào.
Tất cả chua chát và đau khổ đều nuốt hết vào bụng, lại bày ra một gương mặt
tươi cười như không có chuyện gì xảy ra.
"Bà còn cười?! Ông đây xui xẻo, bà lại vui vẻ như vậy?!" Giận dữ, trừng mắt
lạnh.
Người phụ nữ luống cuống một lúc: "Em không có..."
"Còn dám nói lại?!"
"Xuân Đình, anh đừng như vậy, được không?" Ngụy Minh Hinh bước đến kéo
kéo ống tay áo ông ta.
Đây là một động tác nhỏ thường xuyên xuất hiện khi bà ta làm nũng với ông ta.
Người đàn ông hơi ngẩn ngơ, rốt cuộc là vợ chồng nhiều năm như vậy, tình cảm
lại vẫn luôn không tệ, trong lòng sinh ra vài phần trắc ẩn, lại không tránh thoát.
Đáy mắt Ngụy Minh Hinh hiện lên vẻ mừng rỡ, làm cả người bà ta nhìn qua có
tinh thần hơn.
Sắc mặt vốn tái nhợt cũng dần dần hồng hào lên, giống như bông hoa sắp héo
tàn lại một lần nữa tỏa ra sự sống.
"Anh đừng vội..." Bà ta giơ tay khẽ vuốt phía sau lưng người đàn ông, sức nhẹ
nhàng, giọng nói dịu dàng: "Có chuyện gì thì nói ra, chúng ta cùng nghĩ cách
giải quyết."
"Thôi." Thẩm Xuân Đình than nhẹ lắc đầu: "Lần này xem như anh ta may mắn,
tránh được một kiếp, lần sao thì không dễ dàng như vậy đâu! Tạm thời cho anh
ta ngồi trên vị trí tổng giám đốc thêm mấy ngày!"
Ngụy Minh Hinh thử thăm dò mở miệng: "Anh nói là anh cả?"
"Ừ."
Thẩm Xuân Đình đã nghẹn cơn tức này lâu rồi, kể hết tất cả mọi thứ cho vợ,
cũng xem như tìm người nói hết buồn khổ.
"... Cho nên, anh cả đã lật ngược tình thế vào ngày cuối cùng?"
"Hừ! Chỉ dựa vào anh ta? Còn lật ngược tình thế? Chỉ thiếu một chút nữa thôi,
tổng giám đốc sẽ đổi người rồi. Muốn trách thì trách anh ta sinh ra được đứa
con gái tốt!"
"Thẩm Loan?" Nhắc tới cái tên này, trong mắt bà ta tràn đầy hoán hận.
Nếu không phải cô ta, mình cũng sẽ không bị Quyền Hãn Đình sai người làm
nhục!
Nhưng Ngụy Minh Hinh đã quên, là chính bà ta trêu chọc trước, xuống tay với
Thẩm Loan, mới nhận lấy sự trả thù...
Thẩm Xuân Đình hừ lạnh: "Nếu không bà cho rằng Thẩm Xuân Giang dựa vào
cái gì để Từ Kính Sinh nể mặt? Nghe nói hai ngày trước chủ động tới cửa còn
vứt hết mặt mũi của mình, kết quả bảo Thẩm Loan đi bàn chuyện lại không đến
hai mươi phút đã được. Hừ... Chính mình không được, lại sinh ra đứa con gái
rất có năng lực."
Ngụy Minh Hinh nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Thẩm Xuân Đình liếc bà ta một cái: "Bà muốn nói cái gì?"
"... Qua vài lần em tiếp xúc với Thẩm Loan, không quá hiểu rõ cô ta, nhưng tốt
xấu gì cũng coi như là có hiểu biết. Nhìn như mềm yếu, thật ra rất cứng rắn;
ngoài mặt dễ nói chuyện, lúc thật sự gặp chuyện lại không bao giờ chịu thiệt.
Em luôn cảm thấy, cô ta sẽ không dễ dàng giúp anh cả vượt qua cửa ải khó khăn
đâu."
Thẩm Xuân Đình như có điều suy nghĩ.
Lúc trước chuyện cổ phiếu Thiên Cơ xôn xao náo nhiệt, Thẩm Loan còn bị dẫn
đi điều tra, Thẩm Xuân Giang lại thờ ơ chẳng quan tâm.
Chỉ cần Thẩm Loan cáu kỉnh thì sẽ không dễ dàng để Thẩm Xuân Giang sai
bảo.
Nhưng hôm nay sự thật đã ở trước mắt, cô thật sự ra tay hỗ trợ.
Hoặc là chính người này rất ngu, đần đột, là một cái bánh bao mềm, tùy tiện
bóp.
Hoặc là ---
"Ý bà là, bọn họ đã đạt được điều kiện gì đó?" Thẩm Xuân Đình kinh ngạc nói.
"Nếu như không có đạt được lợi ích, em không tin Thẩm Loan còn có lý do gì
khác để cam tâm tình nguyện giúp đỡ."
Thẩm Xuân Đình nhíu mày: "Đừng quên, đó chính là ba ruột của cô ta."
"Nếu đặt điều này vào A Như hoặc tiểu Yên, em tin; nhưng Thẩm Loan, không
có khả năng lắm."
"Nói thế nào?"
"Cô ta được đưa về nhà họ Thẩm cùng lắm cũng chỉ mới được một năm, trước
đó, cô ta hoàn toàn không biết gì về người nhà họ Thẩm, cũng không có bất kỳ
tình cảm nào, bao gồm cả anh cả, với cô ta mà nói cũng chỉ là người xa lạ có
quan hệ máu mủ mà thôi."
Dưới tiền đề như vậy, muốn nói Thẩm Loan có bao nhiêu lòng trung thành với
cái nhà này, có bao nhiêu hiếu thảo với Thẩm Xuân Giang, có bao nhiêu kính
trọng ông cụ, một chữ Ngụy Minh Hinh cũng không tin.
Thời gian là cơ sở của tình cảm, có tích lũy, mới nói được sâu hay cạn.
Trong vòng một năm ngắn ngủn, Thẩm Loan có thể có tình cảm sâu đậm với cái
nhà này, với người nhà này, căn bản không có khả năng.
Cô sẽ vì "quan hệ huyết thống" mà từ bỏ "lợi ích", không phàn nàn không hối hận
trả giá hết thảy, cẩn thận không cần báo đáp --- lừa quỷ thì may ra!
"Cho nên." Ngụy Minh Hinh cắn răng: "Em đoán chắc chắn là anh cả đã cho cô
ta chỗ tốt gì đó, hơn nữa chỗ tốt này còn không nhỏ."
Trong mắt Thẩm Xuân Đình chợt bùng lên một tia sáng, sáng rực nóng bỏng:
"Tôi lập tức sai người đi điều tra!"
Ngụy Minh Hinh thấy phán đoán của mình được chồng ủng hộ, không khỏi nhẹ
nhàng thở ra.
Thẩm Xuân Đình nắm tay bà ta, thay đổi khuôn mặt lạnh lùng vô tình trong
nhiều ngày qua, trên khuôn mặt hiện lên vài phần dịu dàng: "Không tệ, thông
minh hiếm thấy."
Người phụ nữ rũ mắt, dáng vẻ thẹn thùng: "Đáng ghét ~"
Giọng nói mềm mại mang giận này, làm cho xương sống người đàn ông tê rần.
Trong mắt Thẩm Xuân Đình hiện lên một ngọn lửa, đang cố sức kiềm chế,
Ngụy Minh Hinh bỗng nhiên dính tới: "Chồng ơi, chúng ta đã rất lâu không..."
Giây tiếp theo, Ngụy Minh Hinh bị người đàn ông bế ngang lên, trực tiếp đi vào
phòng ngủ.
Trong mắt bà ta hiện lên niềm vui, thân thể càng thêm mềm mại.
Dù sao thì Thẩm Xuân Đình cũng là người đàn ông bình thường, trước mắt lại
là người vợ hợp pháp của mình, ông ta muốn, thì làm, đây là chuyện đương
nhiên.
Nhưng mười phút sau, cửa phòng ngủ chính đóng chặt bỗng bị kéo ra một cách
thô bạo từ bên trong.
Thẩm Xuân Đình đen mặt, quần áo xốc xếch đi ra ngoài, giống như ở lâu hơn
một giây sẽ không nhịn được nổi giận.
"Chồng ơi --- anh đừng đi!"
Ngụy Minh Hinh té ngã lộn nhào đuổi ra theo, giọng như ai oán, khóc lê hoa đái
vũ.
Rầm ---
Cửa lớn bị kéo ra, rồi tàn nhẫn đóng lại.
Trong nhà đã không thấy bóng dáng của nam chủ nhà.
Hai chân Ngụy Minh Hinh mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, từ từ co hai chân
lại, hai tay ôm đầu gối, sau đó vui cả khuôn mặt vào trong, bắt đầu gào khóc.
Cơ thể run rẩy, sống lưng cong cong, đều đang im lặng nói ra sự bi thương và
thê lương của bà ta.
Rõ ràng lúc đầu còn rất tốt, Thẩm Xuân Đình cũng đã hứng lên, nhưng đến khi
bà ta bắt đầu chủ động đáp lại, cả người đàn ông cứng đờ, trong phút chốc,
giống như đã chạm vào điều cấm kỵ nào đó, sắc mặt dần dần tối lại, cho đến
cuối cùng không thể nhịn được nữa, đứng dậy khỏi người bà ta, phất tay áo bỏ
đi.
Phản ứng như vậy giống như một chậu nước lạnh làm bà ta lạnh thấu tim.
Ông ta đã chán ghét bà ta đến nước này sao?
...
Trong nháy mắt đã cuối tháng 5, nhiệt độ không khí ngày một ấm lên, Ninh
Thành vào hè.
Tiệc rượu ký hợp đồng từ năm trước vì Từ Kính Sinh gặp tai nạn xe cộ nmà gác
lại rốt cuộc cũng được tổ chức, xử lý hừng hực khí thế.
Ban đêm.
Khách sạn Hilton ở Ninh Thành, phòng yến hội số một.
Cửa chính màu vàng được mở rộng, từng chiếc xe nổi tiếng liên tiếp đi vào,
dừng lại ở bên ngoài cổng trước quảng trường rộng rãi, người cầm thiệp mời
trong tay dẫn theo bạn gái, bạn trai của mình xuống xe.
Trong lúc nhất thời, nhân vật nổi tiếng hội tụ, tập hợp những người tài hoa.
Thẩm Xuân Giang làm tổng giám đốc của Minh Đạt, hôm nay làm chủ nhà,
đứng trước cửa phòng yến hội với Dương Lam, khuôn mặt tươi cười đón chào:
"Hoan nghênh đã đến, mời vào bên trong ---"
Tất nhiên Thẩm Khiêm cũng ở đây, đứng ở phía sau hai vợ chồng, một bộ âu
phục màu xám tro nổi bật lên khí chất dịu dàng, chín chắn giỏi giang của anh ta.
"Tổng giám đốc Thẩm, bà Thẩm, chúc mừng nhé! Minh Đạt và Cạnh Lâm đã
đạt được mối quan hệ hợp tác, sau này chắc chắn sẽ cao hơn một bước!"
"Đã nhận lời vàng, mời vào trong ---" Thẩm Xuân Giang vui vẻ.
Đã bao nhiêu năm chưa từng nở mày nở mặt như vậy?
Mọi người đều cho rằng sau khi Minh Đạt bị phạt 5,7 tỷ sẽ không gượng dậy
nổi, bên ngoài đã đồn đại chờ tin xấu, không nghĩ tới, nhờ họa được phúc,
ngược lại càng thúc đẩy mạnh mẽ sự hợp tác với bất động sản Cạnh Lâm, nhặt
được lời to!
Mà tất cả chuyện này, có ai không khen ông ta xử lý kịp thời, thủ đoạn cao
minh?
Ngay cả mấy ông già bình thường hay chọc tức ông ta trong hội đồng quản trị
cũng phải tâm phục khẩu phục.
Thẩm Xuân Giang hưởng thụ khen ngợi và nịnh nọt của người khác, lại đã quên
người mang đến tất cả mặt mũi và thể diện cho ông ta là Thẩm Loan!
Không phải thủ đoạn ông ta cao minh, mà là Thẩm Loan đủ xuất sắc!
"Nhà họ Tống đến ---" Theo một tiếng thông báo của người làm, mọi người đều
đưa ánh mắt đến cửa ra vào.
Tống Nguyên Sơn mặt một bộ âu phục màu xám đen theo kiểu Trung Sơn,
phong thái trầm ổn lộ rõ không thể nghi ngờ, chỗ khuỷu tay khoác một người
phụ nữ xinh đẹp tuổi trung niên, chỉ thấy người phụ nữ trang điểm tinh tế, tươi
cười khéo léo, từng cử động đều ưu nhã thoải mái, trông giống như tiểu thư
khuê các, đứng cao vút.
Chỉnh là người vợ cả Phương Nhã Cầm của ông ta.
Một nam một nữ đi một trái một phải bên cạnh hai người, đường nét người đàn
ông anh tuấn, một thân âu phục thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh, hiện giờ là đương
kim giám đốc của tài chính MT - Tống Càn.
Đã từng là người chồng mơ ước trong mắt không ít cô gái ở Ninh Thành, đáng
tiếc, nửa năm trước đã kết hôn, còn có một đứa con trai lớn đã năm tuổi, vợ con
đều có, có thể nói là vô cùng may mắn.
Mà người còn lại bên cạnh Phương Nhã Cầm chính là người phụ nữ may mắn
nhặt được viên kim cương rể hiền này, chỉ thấy khuôn mặt cô xinh đẹp, nụ cười
khéo léo, dáng vẻ thong dong, giữa lông mày là khí thế giỏi giang, làm cô trông
đẹp đẽ theo kiểu khác biệt.
Ngụy Uyển Ương!
Có bao nhiêu người đã từng khinh thường hôn nhân của hai người, nói cái gì mà
không môn đăng hộ đối, bây giờ không phải cũng vui vẻ, hòa thuận hạnh phúc
sao?
Tống Nguyên Sơn nở nụ cười: "Chúc mừng."
Trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Chậc, cũng không biết thằng nhãi này dẫm phải cái vận cứt chó gì, 5,7 tỷ cũng
không quật ngã ông ta được.
Nhưng mà, còn có một câu, gọi là ---
Trèo càng cao, ngã càng đau.
Xem xem bây giờ rốt cuộc là nền móng của Minh Đạt đủ vững chắc, hay là chỉ
nhìn xinh đẹp như lâu đài trên không thôi.
Chuyện này cần để cho thời gian kiểm nghiệm.
Tin rằng một ngày nào đó, sẽ không quá xa.
Nhưng mà không biết tới lúc đó, Thẩm Xuân Giang còn có thể cười được hay
không?
Lúc này, tiếng thông báo của người làm lại vang lên lần nữa: "Nhà họ Tần đến -
- -"
Tần Tụng đưa theo vợ là Ngôn Tĩnh, bên cạnh hai vợ chồng dẫn theo đứa con
trai độc nhất - Tần Trạch Ngôn.
Ngôn Tĩnh mặc một bộ sườn xám ưu nhã màu xanh nhạt, cắt may vừa vặn tôn
lên dáng người được bảo dưỡng rất tốt của bà.
Tần Trạch Ngôn mặc âu phục thẳng đứng, thần thái bình tĩnh.
"Nhà họ Hạ đến ---"