Hai tay cô đan chéo, kéo từ vạt áo lêи đỉиɦ đầu, cởϊ áσ hoodie ra, giờ chỉ còn lại đồ lót. Cơ thể trắng như tuyết của cô gái dưới ánh nắng mặt trời giống như đồ sứ tinh xảo vậy, nhưng dưới tiền đề là phải bỏ qua mấy tay trên cả hai vai của cô gái.
Thẩm Loan đứng trước gương soi toàn thân, nhìn những vết đỏ do Thẩm Khiêm nhéo, trong nháy mắt đó, cô thật sự cảm giác mình sắp tan rã tới nơi.
Cô nâng tay lên và nhẹ nhàng chạm vào, “Đau...”
Nhìn thân thể trẻ trung xinh đẹp trong gương, Thẩm Loan mím chặt môi, bóng tối trong mắt không ngừng cuộn trào, một lúc lâu sau, cô mới thốt lên một tiếng câu: “Cầm thú.”
Bữa trưa cô không xuống ăn, bữa tối cũng được người hầu trực tiếp bưng lên phòng.
Về phần Thẩm gia sẽ phản ứng như thế nào đối với hành vi này của cô, Thẩm Loan cũng không có tâm trạng để suy nghĩ về nó, bây giờ bản thân cô còn không lo cho mình được.
Bởi vì, sau khi trải qua cảm giác nôn nao và bị xé rách, cơ thể yếu ớt này của cô không chịu nổi nên đã bị sốt.
37 độ 5.
Thẩm Loan ném nhiệt kế xuống, ngồi ở trên giường than thở một hồi, rõ ràng cô đã rất chú ý đến chế độ ăn uống và luyện tập, nhưng giờ cô vẫn là một con gà yếu ớt, cô nhụt chí chui vào trong chăn, tất cả đều do tên bệnh thần kinh Thẩm Khiêm kia.
Nhưng bình tĩnh lại mà nghĩ, anh ta tức giận như vậy, rõ ràng là đã bị mình ảnh hưởng, so với Thẩm đại thiếu gia hoàn mỹ ở kiếp trước, hiển nhiên bây giờ anh ta dễ dàng bị đả kích hơn.
Một người một khi có cảm xúc, vậy nhất định sẽ có điểm yếu.
Tâm trạng của Thẩm Loan nhất thời rất tốt, xem ra sự cố gắng trong mấy ngày nay của cô cũng không uổng phí, ít nhất thì cô cũng đã biết được cách hoàn hảo lại ác liệt khi chọc giận người đàn ông kia.
Về phần, hậu quả....
Tạm thời cô không muốn để ý, trước tiên phải ngủ một giấc rồi tính sau.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Loan giơ nhiệt kế lên, dưới ánh mặt trời quan sát cột thủy ngân, 37 độ, đã hạ sốt. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hiện ra cổ họng đau, đến trưa thì bắt đầu ho khan.
Cô đi xuống cầu thang và gọi một người giúp việc: “Có thuốc cảm lạnh không?” giọng nói của cô khàn khàn.
“Cô ba, cô không thoải mái sao?”
“Có nên mời bác sĩ gia đình tới không, để tôi gọi điện thoại giúp cô?”
“Tôi nói rồi, cho tôi thuốc cảm là được.” Cô ngắt lời với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Người giúp việc co rút cổ lại: “Vậy để tôi giúp cô tìm.”
Thẩm Loan quay về phòng, bay giờ tay chân cô mỏi nhừ, cả người không có sức, giờ cô chỉ muốn nằm trên giường phơi xác.
Khoảng 15 phút sa, cửa bị đẩy ra, cô cứ nghĩ là người giúp việc lên đưa thuốc cho cô, nên cô khàn giọng không có sức sống nói: “Đặt ở trên bàn là được.”
Người đàn ông cũng không rời đi và đi thẳng đến bên giường.
“Tôi bảo cô bỏ....” Còn chưa kịp nói xong cô đột nhiên dừng lại, đề phòng nhìn về phía người có thân hình cao lớn đang đứng sừng sững ở bên giường.
Thẩm Khiêm phát hiện mới một ngày không gặp, hình như cô lại gầy đi. Má vốn dĩ không có mấy cân thịt cũng lõm xuống, đôi môi cũng không hề có chút tơ máu nào, nhưng nó lại khiến đôi mắt đen láy kia càng thêm nổi bật, hơn nữa lúc cô chăm chú nhìn vào bạn, con ngươi kia lại giống như một đôi hắc diệt thạch cực kỳ có giá trị thưởng thức.
Rất rực rỡ, tươi sáng.
“Sợ anh tới vậy sao?” Anh có thể nhìn thấy rõ sự cảnh cáo trong mắt cô, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác phức tạp khó hiểu, trong lòng có chút đau đớn, có chút ngây ngô.
Thẩm Loan cụp mắt xuống, bởi vì không xác định được thái độ của đối phương, cho nên cô lựa chọn yên lặng quan sát: “Có chuyện gì sao?”
“Em không khỏe sao?” Người đàn ông ngồi xuống ở bên giường, đưa tay thử thăm dò nhiệt độ trên trán cô.
Thẩm Loan quay đầu, tránh đi.
Bàn tay của người đàn ông cứng đờ giữa không trung, bầu không khí có hơi lúng túng.
“Anh đã gọi điện cho bác sĩ rồi, em nhịn một chút.” Chợt, anh nhẹ giọng thở dài, “Hôm qua... là do anh không khống chế được tính khí của mình, nên đã tức giận với em.”
Thẩm Loan cụp mắt xuống, không nói lời nào.
“Em cũng hại anh bị ngã xuống cầu thang, bây giờ lưng anh vẫn còn đau, cho nên, chúng ta coi như hoà đi.”
Thẩm Loan cúi đầu xuống, giống như một cô gái nhỏ bị ủy khuất lại đau lòng, nhưng chỉ có bản thân cô ấy mới biết, trong lòng cô ấy thật sự nghĩ như thế nào.
Thẩm Khiêm cúi đầu trước cô.
Phản ứng đầu tiên của cô không phải là vui mừng, mà là một hồi chuông cảnh báo.
-----
Vậy đáp án chương trước là D nha, bạn đã đoán đúng chưa?
Nam chính sắp được ra ngoài rồi nha......