Cô nhóc trời sinh đầu gối đã bị lệch vào trong, cho nên hai chân tạo thành hình
chữ "X" không rõ lắm, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện, nhưng càng phát
triển thì sau này cũng khó mà nói.
Bác sĩ đề nghị, tốt nhất khi còn nhỏ nên phối hợp vật lý trị liệu và luyện tập một
ít bài tập chức năng.
Cho nên, từ khi cô nhóc bắt đầu biết đi, Thẩm Loan đã yêu cầu nghiêm khắc về
tư thế đi và đứng của cô bé.
Hiện giờ mới thấy hiệu quả, cơ bản không nhìn ra hình chữ "X".
Mười lăm phút sau, máy chạy bộ dần dần dừng lại, cả người cô nhóc đầy mồ
hôi, nóng đến hai má đỏ rực, muốn xốc quần áo lên.
Thẩm Loan giúp cô bé cởi áo bông ra, sau đó gọi điện thoại nói Lệ Hiểu Đàm
xuống ôm cô bé lên trên.
Một lúc sau Thẩm Loan mới hỏi cô bé: "Đã biết lần sau nên làm thế nào chưa?"
"Phải chạy bộ..." Cô nhóc nói.
Thẩm Loan lắc đầu: "Không phải."
"?"
"Những chuyện không làm được thì đừng dễ dàng hứa; một khi hứa rồi, vậy cần
phải hoàn thành."
Lời nói quá lòng vòng, cũng quá sâu sắc nên cô nhóc không hiểu, trong mắt lộ
ra vẻ mờ mịt.
Thẩm Loan cũng không trông cậy cô bé có thể hiểu, chỉ cần thông qua chuyện
lần này có thể làm cô nhóc thật sự hiểu được ý nghĩa chân chính của ba chữ
"giữ lời hứa" qua hành động thực tế, vậy cũng không uổng công cô giả đen mặt
làm người xấu.
Rất nhanh Lệ Hiểu Đàm đã xuất hiện, bế lên cô nhóc xoay người rời đi: "Thanh
Thanh của chúng ta giỏi quá, hôm nay lại chạy bộ rồi! Có phải rất nóng không?
Không sao đâu, bà dì sẽ dẫn cháu lên tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay quần áo mới
được không?"
"Còn có... Thoa thơm thơm nữa..."
"Oke! Đều nghe cháu hết! Nhỏ như vậy mà đã bắt đầu biết hôi rồi..."
"Không hôi! Thơm!"
"Đúng đúng đúng, Thanh Thanh nhà chúng ta thơm nhất..."
Cô bé với giọng nói còn non nớt, một người ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành, chậm rãi
biến mất trong phạm vi thính giác của Thẩm Loan.
"Tán Tán." Cô xoay người, vẫy tay với con trai: "Lấy găng tay đi."
Nhóc con làm theo.
Thẩm Loan giúp cậu bé mang xong, tất nhiên đây cũng là thứ được đặc biệt đặt
làm, ngoài kích cỡ ra thì chất liệu cũng tương đối đặc biệt.
"Đi thôi." Vỗ vỗ bả vai nhóc con: "Dùng hết toàn lực, nhưng cũng đừng cậy
mạnh."
Tán Tán gật đầu, chạy về trước bao cát nhỏ rồi bày ra tư thế đánh quyền anh.
Nếu có người thứ ba ở đây nhất định sẽ phát ra tiếng kinh ngạc— một đứa bé
mới hai tuổi vậy mà có thể làm được động tác chuẩn như thế.
Chỉ thấy hai chân nhóc con nắm chặt mặt đất, hơi xoay mình, thế nhưng cũng
có thể khiến người ta liên tưởng tới từ "Đĩnh đạc", làm đâu chắc đấy, rất vững
vàng.
Thẩm Loan ấn chốt mở, bao cát nhỏ bắt đầu lắc qua lắc lại trước sau, sức mạnh
và tần suất đều được khống chế trong phạm vi con số nhất định để tránh làm
người khác bị thương.
"Bắt đầu!"
Ra lệnh một tiếng, Tán Tán ra quyền.
Rầm!
Rất vững chắc dừng trên bao bao cát, nhưng nắm tay nhỏ nên dù sao cũng
không đủ mạnh, cho nên không thể lưu lại vết lõm trên bề mặt bao cát.
Thẩm Loan: "Tiếp tục. Mệt mỏi thì phải dừng lại nghỉ ngơi."
Đúng lúc này, nơi cầu thang truyền đến tiếng bước chân —
Có người xuống đây!
Rất nhanh đã thấy một bóng dáng đi ra từ cầu thang, dáng người đĩnh đạc, cơ
thể cường tráng.
Sự xuất hiện của anh ta dường như làm cho không khí them phần áp lực và
nóng lên.
"Tới rồi." Thẩm Loan chỉ liếc mắt một cái rồi thu lại ánh mắt, sau đó dừng lại
trên người con trai.
Người đàn ông bước đến bên cạnh cô, đứng yên, cũng nhìn theo phương hướng
của nhóc con: "Tam Tử bị thương nên tôi đến xem thử một chút, nghe nói cô ở
đây với con, tôi đoán được ngay là ở đây."
"Ừm."
"Tán Tán rất tiến bộ."
Thẩm Loan lúc này mới đảo mắt nhìn anh ta: "Là anh dạy tốt thôi."
Giọng nói của người đàn ông cũng không ngập ngừng: "Đúng vậy. Nếu lúc
trước không phải cô cứu tôi và Tam Tử từ kho hàng ra, sau đó lại dốc hết sức
bảo vệ, chỉ sợ chúng tôi đã không còn mạng sống trên đời này."
Thẩm Loan trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Anh đừng quên, người trói các
anh cũng là tôi."
"Việc nào ra việc đó."
Không ai biết vì sao mệnh lệnh cuối cùng của Quyền Hãn Đình trước khi rời
khỏi Ninh Thành lại là dọn sạch bọn Nhị Tử và Tam Tử đã không hề có lực uy
hiếp lúc ấy bị nhốt ở kho hàng!
Mà lại dùng cách "đốt lửa" để nhổ cỏ tận gốc như thế.
Thẩm Loan không nghĩ ra, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô ra tay cứu
hai người.
Từ đó về sau, anh em hai người làm việc vì cô.
Cho đến nửa năm trước, Thẩm Loan rốt cuộc mới biết được nguyên nhân
Quyền Hãn Đình làm như vậy...