hèn nhát như vậy, giữ chút mặt mũi được không?"
"Cô."
"Lát nữa tôi đi đón Nhạc Nhạc." Nói xong, không cho đối phương bất kỳ cơ hội
từ chối nào, người phụ nữ trực tiếp cúp máy.
Đừng nhìn bây giờ Ngụy Uyển Ương vô cùng tức giận, nhưng tới cửa nhà trẻ
Tinh Tinh, cô ta đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Gặp con trai tất nhiên là không thể nghiêm mặt.
Đúng năm giờ, cửa sắt mở ra, bọn trẻ nối đuôi nhau đi ra.
Ngụy Hiểu Nhạc từ cẩn thận rụt rè, nhanh chóng tìm kiếm trong nhóm phụ
huynh, rồi vội vã không nhịn được nhào vào trong lòng Ngụy Uyển Ương.
"Mẹ! Con rất nhớ mẹ!"
"Mẹ cũng nhớ con."
"Hôm nay cô giáo ra bài tập ở nhà, là cùng với ba mẹ hoàn thành một bức tranh
màu nước, mẹ ơi, chúng ta đến McDonald"s được không?"
Trước đây khi gặp phải tình huống này, công việc của Ngụy Uyển Ương lại bận
rộn, không thể về nhà nấu cơm, hai mẹ con sẽ đến cửa hàng thức ăn nhanh ở
gần đó, vừa ăn gà rán, vừa hoàn thành bài tập, cả hai đều không bị chậm trễ.
"Được, đều nghe con! Đi thôi."
Ngụy Hiểu Nhạc tự giác ngồi ở phía sau, theo thói quen ngồi vào ghế an toàn.
Ngụy Uyển Ương thay cậu gài chắc dây lưng, mới ngồi lên vị trí điều khiển.
"Mẹ ơi, con muốn đến cửa động hạt thông có ngôi nhà có móc khóa Buzz
Lightyear.
Ngụy Uyển Ương thế hắn hệ hảo dây lưng, mới ngồi trên điều khiển vị.
"OK, ngồi chắc nhé."
...
Chân trước Ngụy Uyển Ương vừa mới đón tên nhóc kia đi, chân sau Tống Càn
cũng theo tới.
"Cô giáo, Ngụy Hiểu Nhạc đâu?"
"Hả? Vừa rồi đã được mẹ bé đón đi rồi, anh không biết à?"
Tống Càn cắn răng, mặt trầm như nước.
Nếu như không phải trên đường tới gặp tai nạn xe cộ chặn kín đường, tài xế
không hể không đi đường vòng, bởi vậy nên chậm giờ, anh ta đã sớm đón con
trai đi rồi, căn bản không để cho Ngụy Uyển Ương thừa cơ.
"Đáng ghét!"
"Ba Hiểu Nhạc, anh..."
"Không sao!" Tống Càn nói xong, xoay người đi lên xe.
Thư kí thấy sắc mặt của anh không bình thường, lại không thấy cậu chủ nhỏ,
nên không dám tùy tiện mở miệng.
Tống Càn lấy điện thoại ra, gọi cho Ngụy Uyển Ương.
Chỉ mới vang lên hai tiếng đã bị cúp, anh tức giận gọi lại, lại bị cúp tiếp.
"Người phụ nữ đó... Được lắm!"
Thư kí kinh hãi, như phát hiện ra bí mật lớn gì đó rất ghê gớm.
Phải biết rằng, mẹ của cậu chủ nhỏ chưa bao giờ bị cho ra ánh sáng, ngay cả
người thư kí bên người là cô ta cũng không biết, có thể nói là cực kỳ thần bí.
...
"Mẹ ơi, điện thoại mẹ kêu kìa." Một tay Ngụy Hiểu Nhạc cầm hamburger, một
tay khác đỡ lấy ly coca.
Ngụy Uyển Ương chỉ nhìn thoáng qua, trực tiếp ấn tắt.
"Ai vậy ạ?"
"Điện thoại lừa đảo, không cần phải chú ý."
"Vâng." Tiếp tục gặm hamburger, đã sớm vứt người ba ruột Tống Càn này ra
sau đầu.
Bảy giờ, màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ.
Ngụy Hiểu Nhạc không chỉ có ăn uống no nê, bài tập cô giáo giao cho cũng đã
hoàn thành xong hết, trong lòng đầy vui vẻ.
"Mẹ ơi, con muốn về nhà."
Ý cậu bé là chung cư nhỏ lúc trước ở cùng với Ngụy Uyển Ương, mà không
phải là căn biệt thự lớn kia của Tống Càn.
Bàn tay để ở trên bánh lái của người phụ nữ ngừng lại, tầm mắt nhìn về nơi xa
xa cách kính chắn gió: "Tống... Ba con, đối xử tốt với con không?"
"Ba không biết làm bánh ngọt, chọn đồ ngủ cũng rất xấu, còn thường xuyên bắt
con phải mặc chút áo quần kỳ kỳ quái quái, gọi là đuôi én gì đó..."
"Con trai ngốc, nó gọi là áo bành tô." Lắc đầu bật cười.
"Đúng đúng, chính là nó! Còn nói, muốn làm thân sĩ, thì phải mặc. Còn muốn
đăng kí lớp học bù cho con... Quá đáng ghét!"
Ngụy Uyển Ương yên lặng nghe, bên môi là nụ cười.
Từ kính chiếu hậu, vừa lúc có thể nhìn thấy vẻ mặt oán giận của cậu nhóc,
không ai hiểu con bằng mẹ, tất nhiên cô ta biết, oán giận như vậy cũng không
có nghĩa là đứa trẻ này thật sự chán ghét Tống Càn, nếu không, cậu nay cả nhắc
cũng không thèm nhắc, sao có thể ríu rít nói nhiều như vậy?
Quả nhiên ---
"Tuy rằng ba rất phiền, cũng rất đáng ghét, còn không cho phép con gọi điện
thoại cho mẹ, nhưng ba có thể làm mẹ của Mao Trình xin lỗi, còn có thể đứng ở
hàng thứ nhất đón con tan học."
Trong lòng người phụ nữ bỗng chìm xuống, không khỏi chua xót.
"Nhưng mà." Cậu bé mím môi, bỗng nở nụ cười: "Trong lòng con, ai cũng
không bằng mẹ. Mẹ là tốt nhất, tốt nhất trên thế giới này!"
Thiên đường địa ngục, cũng chỉ trong một cái chớp mắt này.
"Con trai ngoan!" Ý cười Ngụy Uyển Ương đập vào mắt, ngọt ngào đánh thẳng
vào lòng.
"Vậy khi nào mẹ mới có thể đón con về nhà?" Cậu bé chớp đôi mắt to.
"Đi! Đi về trước!"
"Tốt quá!"
Trở lại chung cư quen thuộc, Ngụy Hiểu Nhạc lao thẳng tới phòng.
"Đứng lại! Chờ mẹ quét dọn sạch sẽ, con mới có thể đi vào, bên trong đều là
bụi."
"Vâng." Ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, ánh mắt lại ngắm thẳng vào hướng đó,
đồ chơi của cậu...
"Lên sô pha ngồi một lát."
Ngụy Hiểu Nhạc nghe lời đi tới, mở ipad lên, bắt đầu chơi game.
Ngụy Uyển Ương đổi đồ mặc ở nhà, mặc bộ tạp dề, bắt đầu quét dọn.
Chỉ một lát sau, điện thoại vang lên.
Đặt ngay ở trên bàn trà thủy tinh trước mặt Ngụy Hiểu Nhạc, cậu cầm lên, nhìn
thoáng qua, phát hiện cả hai chữ trên màn hình cậu đều không biết.
"Mẹ ơi, điện thoại!"
"..."
"Mẹ ơi ---"
Vẫn không ai trả lời.
Cậu mặc giày vào, chuẩn bị đem đến phòng ngủ, lại không cẩn thận quẹt qua
màn hình, trực tiếp nghe máy.
"Ngụy Uyển Ương, tôi cảnh cáo cô không nên quá phận! Có tin tôi..."
"Ba?"
Đầu bên kia dừng lại, giống như điều chỉnh hơi thở: "... Hiểu Nhạc, con đang ở
đâu?"
"Trong nhà."
"Bảo mẫu nói con căn bản không về."
"Ngốc quá, con ở trong nhà mẹ con mà!"
"..."
Cuối cùng, Tống Càn ném xuống một câu "Chờ đó" rồi vội vàng kết thúc cuộc
nói chuyện.
Cậu bé cầm điện thoại, chỉ cảm thấy khó hiểu.
"Nhạc Nhạc, con ở đây nói chuyện điện thoại với ai thế?" Đúng lúc này Ngụy
Uyển Ương từ trong phòng đi ra, trong tay còn cầm một cái khăn lau ẩm ướt.
"Ông ấy gọi tới, con kêu mẹ, nhưng mẹ không nghe thấy, con không cẩn thận đã
nghe máy..."
"Ông ấy?" Người phụ nữ nhướng mày.
"Vâng, là ba."
Ngụy Uyển Ương không khỏi cười khổ, nên tới, tránh cũng tránh không khỏi.
"Mẹ ơi, con... Có phải đã gây chuyện không?"
"Không có." Cô ta cười dịu dàng: "Phòng đã quét dọn sạch sẽ rồi, con đi chơi
đi."
"Vâng ạ!" Cậu bé chạy một cái, đã không thấy bóng người.
Ngụy Uyển Ương rót ly sữa bò đem vào: "Không được lãng phí, phải uống hết,
biết chưa?"
"... Vâng."
Quét dọn xong phòng khách và phòng bếp, tiếng đập cửa rốt cuộc vnag lên.
Ngụy Uyển Ương vậy mà lại sinh ra loại cảm giác thản nhiên, bình tĩnh lại.
Chỉ thấy cô ta không chút hoang mang cởi tạp dề xuống, lại dùng nước rửa tay
rửa tay sạch sẽ, cuối cùng mới mở cửa ra.
Mà Tống Càn bây giờ, sớm đã đến cận kề của sự bùng nổ, sắc mặt lạnh lẽo đến
dọa người.
"Thú vị không? Cúp điện thoại của tôi, dẫn theo con trai biến mất."
Người phụ nữ cười khẽ: "Cúp điện thoại, bởi vì biết cái miệng chó của anh sẽ
không phun ra được ngà voi, còn biến mất, cũng chưa tính nhỉ? Lúc trước đã
nói với anh rõ ràng rồi, ngày hôm nay tôi tới đón con trai tan học."
"Ngụy Uyển Ương, nhưng tôi không đồng ý!"
"Tôi là mẹ của con, tôi muốn gặp con, còn cần anh gật đầu? Nực cười!"
"Cô là mẹ của con, không sai, nhưng bây giờ quyền nuôi dưỡng con nằm ở
trong tay tôi, mặc kệ là gặp mặt cũng được, hay là những chuyện khác cũng thế,
chỉ cần có liên quan đến Hiểu Nhạc, đều phải nhận được sự đồng ý của tôi.
Trước đây giấy trắng mực đen viết hết rồi, cô cũng đã ký tên, sẽ không nhanh
quên như vậy nhỉ?"
"Câm mồm! Anh còn có mặt mũi để nói à?"
Tống Càn cười lạnh, trở tay đóng cửa lại, từng bước tới gần: "Vì sao tôi lại
không có mặt mũi?"
"Nếu không phải anh dùng thủ đoạn đê tiện uy hiếp đe dọa, tôi cũng sẽ
không..."
"Chỉ có thể nói rõ rằng cô quá yếu! Không phải sao? Nếu cô qua được, cũng sẽ
không đến mức mất đi quyền nuôi dưỡng con trai." Ánh mắt người đàn ông lạnh
nhạt, mặt không cảm xúc.
Ngụy Uyển Ương tức giận đến run rẩy cả người: "Đồ khốn!"
"Ha. Những lời này, cô mắng rất nhiều lần rồi, đáng tiếc, không hề có tác dụng."
"Tống Càn, anh có tư cách gì để cướp Hiểu Nhạc đi? Bây giờ còn đúng lý hợp
tình mà nhục nhã tôi? Năm năm qua, anh đã một ngày làm tròn trách nhiệm của
người cha chưa? Sinh mà không nuôi, không bằng súc sinh!"
Người đàn ông quay người đẩy cô ta lên vách tường, một cú đấm hung hăng
vào bên tai người phụ nữ, ánh mắt phun lửa, nghiến răng nghiến lợi: "Cô dựa
vào cái gì mà chỉ trích tôi? Tôi thậm chí căn bản còn không biết đến sự tồn tại
của Hiểu Nhạc, thì làm tròn trách nhiệm như thế nào? Ngụy Uyển Ương, cô
đáng chết!"
"Nói cho anh, sau đó để cho anh bóp chết con?"
Ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên xiết lại: "Nếu cô biết, vì sao còn muốn sinh
nó ra?"
"Hiểu Nhạc là con trai tôi, còn việc, ba nó là Trương Tam hay là Lý Tứ, cũng
không quan trọng."
"Cô!"
"Tống Càn, trước đây anh cũng chỉ cung cấp một con tình trùng, tôi mang thai
mười tháng, nuôi nó năm năm, nếu anh còn có chút lương tâm, thì đừng có mà
cướp Hiểu Nhạc!"
"Lương tâm? Hừ..." Trong mắt người đàn ông hiện lên sự mỉa mai: "Lúc cô
phản bội tôi năm năm trước, sao không nói đến lương tâm?"
Người phụ nữ quay đầu, nước mắt tuôn ra, giây tiếp theo, lại bị người đàn ông
mạnh mẽ vặn lại, bị bắt đối mặt với anh ta.
Tống Càn: "Ngụy Uyển Ương, cô hãy nghe cho kỹ, Hiểu Nhạc là con trai tôi,
tôi đưa nó về là chuyện thường tình. Còn cô, sau này đừng nghĩ đến chuyện gặp
nó nữa."
"Tống Càn! Anh là đồ khốn!"
"Tôi tuyệt đối sẽ không để cho con trai tôi có một người mẹ không đứng đắn,
không sạch sẽ!"
"Anh ngậm máu phun người ---"
Tống Càn bỗng nhiên sáp vào, ngửi ngửi bên miệng cô ta, lập tức toát ra vẻ mặt
chán ghét: "Hút thuốc uống rượu, cô còn không làm gì nữa?"
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên.
Cô ta bị Thẩm Loan làm tức giận, trước khi rời đi, đến toilet hút một điếu thuốc,
nhưng mà, sau khi cô ta hút xong đã súc miệng rửa sạch, còn nhai kẹo cao su,
không nghĩ tới...
"À, cô còn sẽ làm tú bà mở kỹ viện, thay mấy minh tinh nhỏ dưới trướng cô tìm
những người khách tốt."
Bang ---
Một tiếng giòn vang, không khí bỗng nhiên yên tĩnh.
"Tống Càn, anh, không, biết, xấu, hổ!"
Người đàn ông quay đầu, độ ấm trong mắt hạ đến thấp nhất, như ngưng tụ thành
sương lạnh: "Cô nên may mắn, tôi không đánh phụ nữ."
Nói xong, ném tay người phụ nữ, đi nhanh đến phòng ngủ.
Sắc mặt Ngụy Uyển Ương thay đổi, chạy tới phía trước, ngăn cản đường đi của
người đàn ông: "Anh muốn làm gì?!"
"Đưa Hiểu Nhạc đi."
"Không được, anh như vậy sẽ dọa đến con."
"Vậy cũng tốt hơn đi theo người mẹ bẩn thỉu này!"
"Tống Càn, hôm nay nếu anh dám tổn thương đến một cộng lông tơ của Hiểu
Nhạc, tôi sẽ liều mạng với anh!" Người đàn ông dưới sự xúc động đã đánh mất
lý trí, cô ta không dám lấy con trai đánh cuộc.
"Liều mạng?" Đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một lần, đáy mắt Tống Càn
hiện lên một tầng khinh bỉ không thèm che dấu: "Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô
đi, lấy cái gì để liều mạng với tôi? Căn phòng làm việc lung lay sắp đổ kia của
cô, hay là thân phận "người đại diện kim bài" kia của cô? Tôi biết, cô vẫn luôn
tìm kiếm công ty giải trí thích hợp, dự định thu mua lại, mở rộng quy mô hoạt
động, cũng biết cô coi trọng giải trí Phi Dương, bây giờ đang ở giai đoạn xem
xét, do dự không muốn nên xuống tay hay không."
Vẻ mặt Ngụy Uyển Ương kinh hãi.
Tống Càn thưởng thức vẻ mặt lo sợ không yên bây giờ của cô ta, tâm tình rất
tốt: "Cô muốn hỏi vì sao tôi lại biết?"
"..."
"Tôi nói cho Ngụy Uyển Ương cô biết, cô làm gì cũng đừng nghĩ tranh được
đôi mắt của tôi! Tôi sẽ nhìn cô chằm chằm, làm cô, không còn đường để đi!"
Nói xong, vòng qua cô ta, đi vào phòng ngủ.
"Ngụy Hiểu Nhạc, đi thôi!"
"Con không..." Cậu bé cầm món đồ chơi, mạnh mẽ lắc đầu: "Con muốn ở với
mẹ."
Tống Càn tức giận đến đau gan: "Cuối cùng là có đi không?"
"Anh hung dữ cái gì? Có tức giận thì xả với tôi, anh rống to rống nhỏ với một
đứa trẻ, rất đắc ý sao?" Ngụy Uyển Ương vọt vào, như gà mẹ bảo vệ trước mặt
con trai.
"Hu hu hu --- mẹ ơi, con không đi! Con không muốn ở với ông ấy!"
Con trai vừa khóc, lòng Ngụy Uyển Ương như tan nát.
Nhưng Tống Càn vẫn chưa biểu hiện ra một nửa cảm thông hoặc không đành
lòng, trực tiếp đẩy người phụ nữ ra, khiêng con trai ở trên vai, nhanh chóng rời
đi.
Ngụy Hiểu Nhạc vừa khóc, vừa giãy giụa: "Thả tôi xuống dưới... Hu hu... Ông
là kẻ xấu... Tống Càn! Kẻ xấu!"
"Câm miệng! Ông đây là ba con!"
"Ông không phải ba tôi... Ông xấu tính như vậy, dữ như vậy... Tôi không muốn
ông làm ba..."
"Thằng nhóc này, chuyện này không phải do con quyết định!"
Rầm!
Một cánh cửa ngăn cách tất cả thanh âm, Ngụy Uyển Ương đứng tại chỗ, che
mặt khóc rống.
Hiểu Nhạc, rất xin lỗi...
Mẹ có lỗi với con!
Ban đêm.
Biệt thự truyền đến một tiếng kêu khóc kinh thiên động địa!
"Ngụy Hiểu Nhạc, con câm miệng cho ba! Không được khóc!"
Một lúc sau, càng tệ hơn: "Hu hu hu... Tôi muốn mẹ..."
Tống Càn ngồi ở trên sô pha, đầu như sắp nổ tung.
"Người phụ nữ kia có gì tốt? Con có biết cô ta ---"
"Tôi không cho phép ông nói xấu mẹ!" Nói xong, xông lên như đạn bắn, đấm đá
tay chân với Tống Càn.
Sức lực trẻ con, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Đặc biệt là đứa nhỏ xuống tay độc ác, cuối cùng Tống Càn cũng biết, vì sao cậu
bé sẽ đánh người bạn học thể hình gấp hai cậu vào phòng y tế.
Đây là con sói nhỏ nuôi không quen!
"Ngụy Hiểu Nhạc, ba cảnh cáo con lần cuối cùng, đừng khóc nữa, dừng tay!"
Đáng tiếc, không có tác dụng gì.
Tống Càn dưới sự giận dữ, nâng cao tay phải lên, muốn cho cậu bé cái tát.
Ngụy Hiểu Nhạc không những không né, ngược lại còn đưa mặt lại gần: "Ông
đánh đi! Ông đánh đi! Dù sao ông cũng không phải là ba tôi! Ông cũng không
thương tôi!"
Bàn tay Tống Càn dừng lại giữa không trung, hơi hơi run rẩy.
Bảo mẫu nhanh chóng xông lên, ôm đứa nhỏ vào trong ngực: "Nhạc Nhạc
không khóc, không khóc nào..."
Sau đó, ánh mắt khiếp đảm nhìn về phía Tống Càn, lại lộ ra một loại kiên trì và
dũng cảm: "Tiên sinh, Nhạc Nhạc còn nhỏ như vậy, sau anh có thể đánh được?
Giữa ba con, có gì không thể nói? Không nên nháo đến nước này..."
"Quên đi, cô dẫn nó lên đi." Tống Càn mệt mỏi dựa vào sô pha.
Bảo mẫu một bên nhẹ dỗ dành, một bên ôm đứa trẻ rời đi, giống như trốn hồng
thủy mãnh thú.
Tống Càn xoa ấn huyệt thái dương, càng thêm nhận định đứa nhỏ này bị Ngụy
Uyển Ương dạy hư, mới có thể vừa bướng vừa nháo như bây giờ, cả người đều
phản kháng!
Anh ta thề, từ nay về sau, không bao giờ để cho người phụ nữ kia dễ dàng tới
gần con của anh ta!
Cùng lúc đó, trong chung cư nhỏ.
Trong phòng khách đầy tối tăm, một bóng người ngồi trên sô pha vẫn không
nhúc nhích, ngồi im như pho tượng.