Sở Ngộ Giang và Lăng Vân rời đi, Thẩm Loan bỗng nhiên mở miệng gọi Lăng
Vân lại.
Lăng Vân hơi ngốc, chậm nửa nhịp mới có phản ứng: "Có, có việc?"
"Tay cậu như thế, đừng cậy mạnh, nhớ thay thuốc." Nói xong, xoay người lên
lầu.
Vì để ngừa bất chắc, dựa theo sự bố trí của Sở Ngộ Giang, cô còn muốn sắp xếp
người của mình để phòng vệ, coi như tăng thêm sự an toàn.
"... Ồ." Lăng Vân lúng ta lúng túng.
Sở Ngộ Giang nhếch miệng: "Người cũng đi rồi, cậu ồ cho ai nghe?"
"... Ồ."
"..."
"Cô ấy, đang quan tâm tôi sao?"
Sở Ngộ Giang nhìn cánh tay đang bị treo lên của cậu ta: "Cậu nghĩ sao?"
"Hơi giống."
"Thế là đúng rồi."
Lăng Vân im lặng: "... Ồ."
Sở Ngộ Giang: "..."
Quyền Hãn Đình hôn mê ngày thứ ba ông Trâu mới vội tới, phong trần mệt mỏi,
sau khi đến cũng không hề nghỉ ngơi chút nào, tắm rửa, thay bộ quần áo sạch
rồi đi thẳng xuống tầng ngầm.
Ba năm, chợt thấy cố nhân, Thẩm Loan sững sờ tại chỗ.
"Ông Trâu..."
"Cô bé, cháu yên tâm, có ông ở đây, sẽ không có việc gì."
Từ lúc Quyền Hãn Đình hôn mê đến giờ, lần đầu tiên Thẩm Loan cảm thấy mũi
cay xè.
Nhưng rồi lại nhịn xuống.
Ông Trâu: "Cháu ra ngoài đi, nơi này giao lại cho ông."
"Vâng."
Nửa tiếng sau, ông Trâu mang theo hòm thuốc đi ra.
Các bác sĩ đã chờ sẵn bên ngoài, nghe ông ấy dặn dò.
"Trước tiên mọi người đưa lục gia ra khỏi phòng vô trùng khuẩn, giữ nhiệt độ
phòng ở mức ổn định 25 độ C, chuẩn bị một cái nồi sắt, càng lớn càng tốt. Bây
giờ tôi đi kê đơn, bốc thuốc, nửa tiếng sau sẽ về. Trong lúc đó nếu các chỉ số có
thể của lục gia sinh dao động thì cứ chiếu theo cách mà nọi người vẫn làm, đút
thuốc cho cậu ấy..."
Sau khi nhận được sắp xếp, mọi người như tìm được người thủ lĩnh, thực hiện
đâu vào đấy.
Nửa tiếng sau, Trâu Liêm khiêng một bao tải về.
Thẩm Loan đỡ nó xuống từ trên vai ông ấy xuống, không nặng lắm, nhưng hơi
cồng kềnh.
Mùi thuốc đông y ập vào mặt.
Trâu Liêm: "Chuẩn bị nồi sắt xong chưa?"
"Đã bắc lên rồi. Chuẩn bị dùng để sắc thuốc?"
"Ừm."
Thẩm Loan: "Không phải dùng vại cát sẽ tốt hơn sao?"
"Sao, cháu tìm được vại cát to như vậy?" Ông ấy chỉ thuận miệng hỏi bừa.
Ai ngờ —
"Vâng."
Trâu Liêm hơi kinh ngạc, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của Thẩm Loan, không
khỏi thở dài: "Sắc để ngâm mình, không phải để uống, cho nên nồi sắt là được
rồi."
Trong lúc sắc thuốc, mùi thuốc bắc nồng đậm ngập cả tầng ngầm.
Hai chiếc quạt hút mùi bật hết lên để thông gió, căn phòng vẫn được khống chế
nghiêm ngặt, 25 độ.
May mắn trong quá trình đó Quyền Hãn Đình không xuất hiện tình trạng tiêu
cực nào.
Khoảng hai tiếng sau, Trâu Liêm cúi sát ngửi thử, lại dùng ngón tay khoáy
khoáy mấy cái rồi cho lên lưỡi, nhấm nhấm hai giây: "Được rồi! Tắt lửa cho nồi
xuống thôi!"
Cuối cùng, cả một nồi to thuốc to được mang xuống suối nước nóng.
Ban đầu để đảm bảo an toàn, ông Trâu còn kiểm tra chất lượng nước, sau khi
xác nhận thuốc đã phát huy tác dụng mới quay đầu chỉ huy Thẩm Loan: "Cháu
làm đi."
"?"
"Cởi quần áo của lục gia ra! Nhớ kỹ, không để lại bất cứ thứ gì."
"..."
Sở Ngộ Giang đang muốn bảo để anh ta làm, lại thấy Thẩm Loan đã đi về phía
Quyền Hãn Đình rồi, động tác nhanh nhẹn cởi áo...
Sau đó là quần...
Trâu Liêm: "Thất thần làm gì? Cô ấy khiêng được gia của anh hả?"
Sở Ngộ Giang phản ứng lại, lập tức tiến lên, tay chân nhẹ nhàng khiêng Quyền
Hãn Đình lên, động tác cẩn thận nhẹ nhàng đặt xuống suối nước nóng.
Cuối cùng đổ nồi thuốc xuống suối.