Hiểu Âu không truy cứu trách nhiệm của cô ta." Thẩm Loan nói nhẹ nhàng bâng
quơ, sắc mặt Lưu Nghệ lại biến đổi.
"Căn cứ điều 219 <Hình Pháp> nước ta, xâm nhập vào bí mật thương nghiệp,
chỗ dưới ba năm tù thì có thời hạn hoặc giam ngắn hạn, cũng có chỗ xử phạt
tiền; tạo thành hậu quả nghiêm trọng, tù có thời hạn từ ba năm đến bảy năm.
Không dài, nhưng tuyệt đối không thoải mái, xin hỏi cô Lưu đã chuẩn bị tốt cho
việc ngồi tù chưa?"
Cơ thể Lưu Nghệ lay nhẹ, môi run run: "Cô..."
"Sợ?" Thẩm Loan nhướng mày, trong mắt có sự vui vẻ, như báo đen lao nhanh
trong rừng cây, đuổi theo con mồi không phải là để no bụng, mà chỉ vì thưởng
thức vẻ gần như tuyệt vọng giãy giụa này.
Lạnh nhạt nguy hiểm, cao cao tại thượng.
Cuối cùng ---
Dây cung căng cứng trong đầu Lưu Nghệ pặt một tiếng, đứt gãy.
"Rốt cuộc cpp muốn thế nào?!" Bất lực, kinh hoàng, trong gào rống khó nén
khỏi khóc nức nở.
Không... Không thể ngồi tù... Cô ta mới 26 tuổi, còn rất nhiều thời gian, vô số
cơ hội!
"Giám đốc Thẩm, xin cô giơ cao đánh khẽ, bây giờ tôi lập tức từ chức, lập tức
rời khỏi công ty, chỉ cần cô đừng kiện tụng, tôi làm gì cũng bằng lòng!"
"Vậy sao?" Thẩm Loan cười khẽ.
Lưu Nghệ như nhìn thấy hy vọng, trước mặt lập tức sáng ngời: "Đúng vậy! Gì
cũng bằng lòng!"
"Cô sớm xem cô sớm thức thời như vậy không phải rất tốt à? Cứ muốn tôi phải
nói ra cơ, thứ gì hôi hám bẩn thỉu bị phơi bày dưới ánh mặt trời, thật sự... làm
hỏng mỹ quan."
Thái Vân ở bên cạnh nghe được khóe miệng co lại.
Nói về cay nghiệt, Thẩm Loan thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.
"Thôi được, con người của tôi mềm lòng, dễ nói chuyện. Tuy rằng cô bất nhân,
nhưng tôi cũng không thể bất nghĩa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi,
những chuyện phía trước xóa bỏ hết."
Lưu Nghệ ngạc nhiên, dễ dàng... buông tha cô ta như vậy?
Thái Vân cũng nghi ngờ như thế, tầng tầng lớp lớp bắt được, lại nhẹ nhàng
buông tha, không đúng nguyên tắc mà! Nếu chỉ vì muốn đuổi Lưu Nghệ khỏi
công ty, căn bản không cần phải liên tục tấn công, uy hiếp rồi đe dọa.
Trừ khi, Thẩm Loan còn có tính toán khác...
Lưu Nghệ đỏ mắt rời văn phòng, sau đó, ở trước mặt bao người ngăn cách bằng
cánh cửa xa xa cúi người thật lâu: "Cảm ơn."
"Lại sao thế?"
"Tình hình thế nào?"
"Chơi game à? Còn chơi tổ đội..."
"Chị Nghệ, chị không sao chứ?" Nữ đồng nghiệp ngày thường có quan hệ
không tồi với cô ta bước lên dò hỏi.
Lưu Nghệ hoảng hốt xua xua tay: "Tôi từ chức rồi."
"Hả? Chị... tự nguyện sao? Nếu không mọi người bọn em đi vào xin giúp chị,
nói không chừng có thể ở lại..."
"Không cần!"
"Chị Nghệ."
"Tôi tự nguyện rời đi."
Nữ đồng nghiệp giật giật môi, cuối cùng lại không có lời nào để nói. Đúng vậy,
người ta tự đồng ý, cô ta lại vớ vẩn cái gì?
Bảy người đến muộn, năm người từ chức, một người đổi chức, chỉ có một người
toàn thây trở ra, kết quả như vậy có chút quá mức tàn khốc, thậm chí còn không
công bằng.
Mà khi người trong cuộc cũng đã nhận, chưa từng biện bạch gì, những người
khác lại càng không có lập trường đứng ra bất bình.
Lúc đầu, mọi người vốn ôm tâm trạng háo hức xem huyết án từ lần "đến muộn"
này, nhưng chuyện đã phát triển đến mức biến thành một trận Rashimon*, chỗ
nào cũng thấy kỳ dị.
*Rashimon: Bộ phim Nhật Bản kể về vụ án giết người và cưỡng bức.
Lần này là người khác, vậy còn lần sao?
Có thể đến lượt mình không?
Đám người dần dần yên lặng, đến cuối cùng là tất cả đều yên lặng.
Đôi mắt Miêu Miêu chuyển động, cười tủm tỉm thét to: "Chuyện đã xử lý xong
rồi, mọi người giải tán đi đừng có xúm lại nữa, lấy đó mà làm gương, làm việc
cho tốt, tin rằng sẽ có thu hoạch lớn.