cười hay là mỉa mai.
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, dựa vào cái gì con không thể thổ lộ?!" Hạ
Hoài gấp đến độ đỏ mặt tía tai.
"Ô, kết quả sao? Người ta vốn không để ý đến con..." Một đòn ngay tim.
Hạ Hoài xấu hổ và giận dữ muốn chết.
"Được rồi" Hạ Hồng Nghiệp giơ tay, vỗ vỗ vai con trai: "Về sau sẽ gặp được
người tốt hơn."
"Không có." Thẩm Loan là độc nhất vô nhị.
"A Hoài, con phải biết rằng, duyên phận không thể cưỡng cầu, người sống cả
đời, sao có thể chuyện gì cũng hài lòng được?"
Hạ Hoài không nói tiếp.
Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng thực sự phải chấp nhận thì có mấy người có thể
thản nhiên.
Trong lòng Hạ Hồng Nghiệp biết cưỡng cầu không được, nói cũng nói rồi, nên
khuyên cũng khuyên rồi, cũng không thể ép quá, dù sao cũng phải cho thằng
con trai đần này chút thời gian giảm xóc.
Bên này, có người đau khổ thương tâm, bên kia, có người đường mật ngọt ngào.
Quyền Hãn Đình nửa đỡ nửa ôm Thẩm Loan tới bãi đỗ xe, bàn tay giống như
khóa sắt ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của người phụ nữ.
"Em không say!" Thẩm Loan lặp lại lần thứ N.
"Ngoan, bảo bảo đừng làm loạn."
Thẩm Loan lập tức yên lặng, trời đất chứng giám, tửu lượng của cô chưa kém
đến mức này. Tuy kiếp này tạm thời không có cơ hội xã giao nào, nhưng so với
kinh nghiệm ở kiếp trước, tuy không phải ngàn ly không say, tốt xấu gì cũng có
thể uống không ít.
Huống chi, trước khi cô uống rượu đã ăn lót bụng một ít thức ăn, hơn nữa gió
đêm thổi đến cũng đã tỉnh táo lại không ít.
Nhưng trên đời này có loại say gọi là "Bạn trai cho rằng bạn say".
Quyền Hãn Đình: "Đầu có choáng váng không? Có muốn nôn không? Muốn
uống nước không?"
Thẩm Loan: "Không choáng, không nôn, không khát."
"..."
Ngồi trên xe, Thẩm Loan không nhờ Quyền Hãn Đình giúp đỡ, tự thắt dây an
toàn, dùng hành động thực tế chứng minh cô không say.
Quyền Hãn Đình cười sờ sờ mặt cô, không tiếc khen ngợi: "Thật thông minh,
say rồi còn biết phải thắt dây an toàn."
Thẩm Loan: "..."
Cô cũng lười giải thích, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.
Ước chừng 40 phút sau, chiếc xe màu đen chạy băng băng đã dừng lại trước cửa
sơn trang Đông Li.
Quyền Hãn Đình xuống xe, vòng sang bên kia, mở cửa ghế phụ ra, không nói
hai lời ôm ngang Thẩm Loan ra.
"Hửm?" Người phụ nữ chuyển tỉnh, đột nhiên trợn mắt.
Sau một lúc lâu mới phản ứng lại bản thân đang được ôm, đảo mắt nhìn chung
quanh, kiến trúc quen thuộc, hoa văn quen thuộc, một vầng trăng tròn trên bầu
trời buông xuống màn đêm sâu thẳm...
Giọng nói của người đàn ông hiếm khi lộ ra sự dịu dàng, trong hoàn cảnh yên
tĩnh, có cảm giác khàn khàn ngợi cảm mơ màng.
"Bảo bảo, em uống say, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi, sáng mai anh đưa em về."
Không phải câu hỏi.
Bây giờ, nếu Thẩm Loan còn chưa rõ ý đồ của người này, ý đồ của anh đã bày
trắng ra.
"Sao, muốn em ở lại qua đêm?" Lông mày khẽ nhếch, cười vô cùng quyến rũ.
"Em uống say, sao có thể về?"
Thẩm Loan trừng mắt, lại lần nữa nói rõ: "Em không say!"
"Người uống say sẽ không bao giờ nói mình say." Lúc này đã ôm cô đi vào
trong nhà.
"Quyền Hãn Đình, muốn giở trò với em sao?"
"Ngoan, gọi A Đình."
"Thành thật nói đi, anh có âm mưu gì? Hửm?" Thẩm Loan vươn ngón trỏ, chọc
chọc ngực anh.
"Chờ lên lầu, em sẽ biết."
Trong phòng ngủ chính.
Một chân Quyền Hãn Đình đá cửa, sau đó, đặt Thẩm Loan xuống.
Chân cô vừa chạm đất, chưa kịp có động tác gì, đã bị người đàn ông đẩy vào
tường, sau lưng chống vào tường, sau đó một nụ hôn nồng cháy tiếp đến.
Thẩm Loan bị bắt thừa nhận, dự cảm lờ mờ được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Lại nói, cô cảm thấy không thể tưởng tượng được, người đàn ông xa lạ lúc trước
từng có một đếm ướt át ở sơn trang suối nước nóng, bây giờ đã trở thành bạn
trai danh chính ngôn thuận của cô, còn không kiêng nể gì xuống tay với cô.
Vận mệnh kỳ diệu như vậy.
"Au..." Thẩm Loan giữa mày căng thẳng.
Tên này thế mà dám cắn cô.
Quyền Hãn Đình thối lui, chỉ là môi còn đặt trên môi cô, cười khẽ nhắc nhở:
"Chuyên tâm chút."
"Đột nhiên nghĩ đến lần suối nước trong nóng sơn trang..."
Người đàn ông hơi ngây ra, ánh mắt hơi ám.
Trời biết, mỗi đêm nghĩ đến cô, những hình ảnh kiều diễm ướt át không tự giác
hiện lên trong đầu.
Anh cứng rắn, cô mềm mại.
Anh ra sức đi sâu vào, cô vô lực thừa nhận.
Tất cả đan chéo thành một bức hoạ hoa lệ lộng lẫy cuộn tròn, giống như dấu vết
khắc sâu trong ký ức, mỗi khi nhớ tới đều vô cùng động tình.
Bây giờ, người anh luôn nhớ thương đang trong vòm ngực, muốn làm gì tùy
anh làm.
Quyền Hãn Đình cảm nhận được máu nhảy lên xúc động, linh hồn kích động
hồi hộp.
Muốn cô!
Chưa từng có khát cầu mãnh liệt như thế.
"Loan Loan, có thể chứ?" Cuối cùng, tất cả dục niệm bị anh cưỡng chế nín nhịn
lại, biến thành một tiếng dò hỏi thật cẩn thận.
"Không phải anh nói em uống say sao? Chẳng lẽ đường đường Lục gia lại nhân
lúc cháy nhà rồi đi hôi của?"
"..." Cái gì gọi là vác đá nện chân mình, chính là đây.
Thẩm Loan cười càng sâu, cố ý nhìn anh bị chê cười.
Quyền Hãn Đình nhịn đến huyệt thái dương hiện gân xanh, đôi mắt đen u ám
thâm trầm, như có thể nhỏ ra mực, vốn vô cùng rộng lớn, nuốt chửng trời đất,
bây giờ lại chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh cô trong đó.
Rõ ràng như vậy, khắc sâu như thế.
"Loan Loan..." Anh nhẹ nhàng gọi, mang theo một sự làm nũng và khẩn cầu.
Thẩm Loan nhìn một Quyền Hãn Đình trước mắt hoàn toàn khác biệt so với
ngày thường, thế nhưng cảm thấy anh hơi hơi... đáng yêu?
"Loan Loan..."
Câu sau gọi càng u oán hơn câu trước.
Cô lẳng lặng nhìn anh, không nói lời nào, khóe môi mỉm cười độ cong mê
người.
Sau một lúc lâu, Quyền Hãn Đình rốt cuộc bị ánh nhìn chăm chú của cô đánh
bại.
Tấm lưng vốn đang thẳng tắp bỗng chốc suy sụp sụp, như mất đi sự chống đỡ,
ánh mắt rõ ràng thất vọng, từ sáng ngời chuyển sang ảm đạm, nhưng giằng co
hai giây đã khôi phục lại như thường.
Anh giơ tay, đỡ lấy hai vai người phụ nữ, mặc dù bị từ chối, nhưng vẫn dịu
dàng, không giận chó đánh mèo hay phát tiết.
"Loan Loan, anh không miễn cưỡng em. Nhưng đời này người có thể ngủ bên
cạnh em chỉ có thể là anh! Sinh cùng giường, chết cùng chỗ."
"... Anh cộm em."
Quyền Hãn Đình chật vật xoay người, không nghe thấy lời kia, ném xuống một
câu "Anh đi tắm rửa" rồi đi nhanh vào phòng tắm.
Ba phần hỗn loạn, bảy phần vội vàng.
Đột nhiên, một cái ôm ấm áp từ phía sau, cánh tay mảnh khảnh của người phụ
nữ vòng qua eo, cuối cùng hai tay nắm chặt trước bụng anh.
Cả người Quyền Hãn Đình cứng đờ.
"Tuy em uống say, nhưng không ngại anh nhân lúc cháy nhà mà hôi của."
"Loan Loan..." Giọng nói khàn hơn lúc trước: "Em có biết em đang làm cái gì
không?"
"Tất nhiên, em dùng hành động thực tế nói cho anh - muốn em đi."
Trái tim của người đàn ông nhảy bang bang, như muốn thoát ra khỏi lồng ngực:
"Em... nghiêm túc?"
"Nhưng có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Anh không thể giống như lần đầu tiên, giây..."
Tuy cô nói nhỏ, nhưng thính lực của Quyền Hãn Đình ghê gớm đến thế nào?
Tất nhiên nghe thấy rõ ràng, lập tức hận không thể tìm cái khe đất chui vào.
Nhưng cuối cùng, anh luyến tiếc cơ hội này...
Cơ hội âu yếm.
Xoay người, ấn mạnh cô vào lồng ngực: "Đó là ngoài ý muốn! Tuyệt đối không
có khả năng phát sinh lần thứ hai!"
Người đàn ông ôm rất chặt, mặt Thẩm Loan bị bắt vùi vào lồng ngực anh, tất
nhiên bỏ lỡ sựu túng quẫn lóe lên trên khuôn mặt Quyền Hãn Đình, và sự quyết
tâm trong đáy mắt.
Đêm dài từ từ, kiều diễm vô tận.
Thẩm Loan đã mệt bò, sau lưng trần trụi, vùi đầu vào gối.
Xem ra, cô huấn luyện thể lực còn chưa đủ, nếu không, sao hơi thở lại thoi
thóp? Trái lại người nào đó vẫn thần thái sáng láng.
Quyền Hãn Đình kéo cô từ trong chăn ra, Thẩm Loan sợ tới mức đồng tử co
chặt, lông tóc dựng đứng--
"Em chịu thua, anh buông ra."
Khóc nức nở nghe siêu cấp đáng thương.
Trời biết cô bị áp bức bao nhiêu thảm, sớm biết vậy đã không dính vào, an an
phận phận tắt đèn ngủ không tốt sao?
Đều do người đàn ông này giả vờ quá đáng thương, nếu không sao cô sẽ mềm
lòng ra, cuối cùng còn cắt đất đền tiền, khuếch đại bùng phát!
"Nghĩ cái gì vậy?" Quyền Hãn Đình bật cười, trấn an vỗ vỗ đầu vai cô, giống
bảo bảo phát giận quát to: "Anh không phải cầm thú."
Thẩm Loan bĩu môi: "Vậy anh kéo chăn của em ra làm gì?"
"Cả người toàn mồ hôi không định tắm sao?"
Không nhắc không cảm thấy gì, vừa nói Thẩm Loan đã cảm giác cả người dính
nhớp, tất cả đều là mồ hôi.
Người cô có, người nào đó cũng thế.
"Đều tại anh!"
Quyền Hãn Đình cực kỳ dễ nói chuyện: "Đúng đúng đúng, đều do anh, trách
anh..."
Thẩm Loan: "Mấy giờ rồi?"
"... Rạng sáng, ba giờ."
"..."
"Anh chỉ muốn ôm em đi tắm rửa, ngủ cũng thoải mái hơn."
Thẩm Loan nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, Quyền Hãn Đình cười khổ, lăn lộn
con nhà người ta quá đáng, đề phòng anh đây mà.
"Tự em tắm." Nói xong xốc chăn lên, khoác khăn tắm lên người lập tức che hết
cảnh xuân.
Khi hai chân chạm đất, bắp đùi Thẩm Loan mềm nhũn, suýt nữa té ngã.
"Cẩn thận." Cũng may Quyền Hãn Đình đỡ kịp: "Em như vậy không được rồi,
anh ôm em đi, bảo đảm không làm cái gì!"
Nói xong, chặn ngang ôm cô lên.
Thật nhẹ.
Nhẹ khiến người ta đau lòng.
Nhìn tay chân mảnh khảnh, thiếu chút nữa Quyền Hãn Đình không đành lòng
xuống tay, nhưng cuối cùng vẫn phải làm đến bước này, anh chỉ có thể tận lực
khống chế bản thân, không làm cô đau, nhưng phát triển đến đoạn sau, sự phóng
túng và khát vọng trong chỗ sâu linh hồn giống như một con ngựa hoang thoát
cương, không để ý đến bất kì sự sai khiến nào khác.
Rốt cuộc vẫn khiến cô chịu đau, người đàn ông đã tự trách và thương tiếc.
Cho nên khi tắm rửa cho cô, càng dịu dàng hơn.
Trong quá trình tuy mấy lần mất khống chế, nhưng cuối cùng đều bị anh mạnh
mẽ chủ mạnh mẽ kiềm chế lại, ẩn nhẫn không phát.
Xả hết bọt biển, bọc cô lại bằng khăn tắm, Quyền Hãn Đình lại ôm cô về phòng
ngủ, chẳng qua không đặt lên giường mà tạm thời ngồi trên sô pha: "Đợi một
chút, anh đổi chăn ga."
Động tác của Quyền Hãn Đình rất nhanh, không chỉ thay chăn còn thay cả vỏ
chăn.
Khi Thẩm Loan nằm lại trên đó, có thể ngửi thấy mùi xà phòng tươi mát, điều
hòa mát lạnh, cả người sảng khoái, tinh thần cũng thoải mái hẳn lên.
Quyền Hãn Đình vọt vào phòng tắm, không đến năm phút đồng hồ.
Khi ra ngoài, trên người mặc áo tắm dài màu đen, tóc còn đẫm nước.
Anh vừa lau vừa đi về phía Thẩm Loan, thấy cô tựa vào đầu giường, chăn mỏng
che hai chân, trong tay cầm điếu thuốc thưởng thức, lại để trên chóp mũi ngửi
ngửi.
"Ngửi xem có mùi gì?"
"Mùi hương." Cô nhếch môi cười.
"Sao, muốn hút thuốc sau khi xong việc sao?"
Thẩm Loan gật đầu, ngậm điếu thuốc trong miệng, nghiêng mắt hỏi anh: "Là
thế này sao?"
Đôi môi không đánh son tự đỏ, hàm răng đều tăm tắp, tạo thành một sự tương
phản sắc nét với làn khói mạnh mẽ và mạnh mẽ, chạm vào tầm mắt người đàn
ông.
"Định trêu ghẹo anh sao?" Quyền Hãn Đình cười yêu mị, bỏ khăn lông trong
tay xuống, xẹt một cái chui vào chăn.
Thẩm Loan cười ngửa ra sau, né tránh ma trảo của anh: "Đáng ghét! Đã nói rồi
không làm loạn!"
Giận như không giận, phong tình vô hạn.
Lúc này cô sẽ cười, sẽ làm nũng, sẽ thân mật, sẽ vô cùng ỷ lại mà dựa vào vòng
ôm của anh, hoàn toàn khác biệt so với một Thẩm Loan ngày thường lạnh lùng,
nhạt nhẽo, nghiêm nghị, kiêu ngạo.
Mà mặt này chỉ có anh mới có thể được thấy!
Nghĩ đến điều này, trong lòng Quyền Hãn Đình như ẩn chứa cái bếp nhỏ, ẩn ẩn
nóng bỏng.
Rốt cuộc thương tiếc cô không chịu nổi, cướp lại điếu thuốc trong tay Thẩm
Loan, ném lên trên tủ đầu giường rồi không làm loạn nữa.
Thẩm Loan giơ tay sờ sờ tóc của anh, nhẹ nhàng xoa xoa, bởi vì còn nước nên
mềm mại hơn so với ngày thường, nhưng vẫn cứ chọc vào tay.
"Vẫn ướt." Cô nhíu mày.
"Nhanh khô thôi."
"Không được, đi sấy khô đi rồi lại nằm."
"Loan Loan..."
"Làm nũng cũng vô dụng, nhanh lên, nếu không..."
Người đàn ừ một tiếng, giọng điệu nghi vấn, âm cuối cao lên: "Nếu không thì
nào?"
Cô bỗng chốc mỉm cười, má lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng như ẩn như
hiện, chỗ được Quyền Hãn Đình hôn qua vô số lần: "Nếu không, em sẽ đã anh
xuống giường!"
"Thử xem?"
Thẩm Loan thực sự duỗi chân ra, đôi chân trắng như tuyết của cô đặt vào ngực
người đàn ông, tạo thành một vẻ đẹp phong tình khác. Một người mảnh khảnh
và tinh tế, mạnh mẽ và gầy, vậy mà lại bổ sung choc ho nhau.
Cô hơi hơi dùng sức.
Anh lù lù bất động.
Thẩm Loan trừng mắt một cái, uy hiếp, Quyền Hãn Đình chỉ bất đắc dĩ cười
cười, làm bộ muốn ngã xuống giường.
"Vừa lòng chưa?"
Thẩm Loan gật đầu: "Vừa lòng."
Anh chỉ có thể xuống giường tìm máy sấy sấy khô tóc