Là đối thủ một mất một còn, anh muốn lật đổ tôi, tôi cũng muốn đàn áp anh,
giữa hai bên đều có phòng bị.
Cá mập sẽ không tin vào lời nói từ một phía của bọn họ, giống như bọn họ cũng
sẽ không chấp nhận sự lấy lòng và chịu thua bất thình lình của Cá Mập.
"Chuyện này thì chưa chắc..." Hồ chí Bắc xuy tay: "Chúng ta chỉ cung cấp
thông tin, còn tin hay không, chính bọn họ sẽ tự đi kiểm chứng.
Ding dong ---
Bỗng nhiên, máy tính bảng trên bàn làm việc phát ra tiếng nhắc nhở khi có thư
mới.
Sở Ngộ Giang mở ra kiểm tra, giây tiếp theo, lông mày bỗng nhíu chặt, vẻ mặt
biến ảo nhiều lần, khá là đặc sắc.
"Cái gì thế?" Lục Thâm tò mò lại gần.
Sở Ngộ Giang trở tay nhấn màn hình một cái: "Không có gì."
Lục Thâm: "..." Xem tôi là thằng ngu à?!
"Gia..." Tránh thất gia nào đó, Sở Ngộ Giang đưa máy tính bảng qua.
Quyền Hãn Đình nhíu mày, đưa tay nhận lấy, lúc ánh mắt chạm vào màn hình,
phản ứng còn lớn hơn cả Sở Ngộ Giang, ánh mắt bỗng u ám, cả người lộ ra sự
chết chóc.
Lúc này, mọi người vốn không để ý lắm lại nhao nhao bị kích động sự tò mò.
"Thần bí như vậy?"
"Lão lục, cho mọi người xem một chút?"
"Còn che che giấu giấu..."
Quyền Hãn Đình giương mắt đảo qua mọi người, chỗ nào nhận được cũng
không khỏi im miệng.
Khi đã hoàn toàn yên tĩnh, anh lại bỗng mở miệng: "Tôi sẽ tự mình đến Hồng
Kông một chuyến."
...
Ngoài thư phòng.
Sau khi mấy người đi ra, không chỉ không tản ra mà còn tụ lại.
"Vậy, bây giờ là tình huống gì?"
"Vừa rồi còn đang thảo luận xem có nên tiết lộ hành tung của Diêm Tẫn cho Cá
mập không, sao mới trong nháy mắt, đã biến thành lão lục tự mình đến Hồng
Kông rồi?"
"Hẳn là email đó có vấn đề, không thấy sắc mặt lão lục cũng đổi, dáng vẻ như
muốn giết người."
"Email? Trên đó viết gì?"
Trong chớp mắt, ánh mắt hỏi thăm sôi nổi hướng về phía Sở Ngộ Giang.
Chỉ có anh ta thấy được nội dung cụ thể.
Sắc mặt người sau cứng đờ: "Không viết gì..."
"Có vấn đề!"
"Tuyệt đối có vấn đề!"
"Nói đi, cậu tự mình thẳng thắn, hay là gia ra tay buộc cậu phải thẳng thắn?" Hồ
Chí Bắc nhếch miệng, cười như con đại bàng lớn, giây sau đáp xuống tha con
gà yếu ớt trên mặt đất đi.
Sở Ngộ Giang: [Run bần bật].jpg
Thiệu An Hành khoác vai Hồ Chí Bắc tỏ rõ phe của mình, nhìn Sở Ngộ Giang
cười như không cười: "Thêm tôi nữa."
Hồ Chí Bắc lập tức hưng phấn.
Sở Ngộ Giang xoay người một cái, nhấc chân bỏ chạy.
Nếu anh ta dám nói, lục gia tuyệt đối sẽ không để cho anh ta sống nhìn thấy mặt
trời của ngày mai.
Dù sao, đội một cái mũ xanh lục lớn ở trên đầu như vậy, là đàn ông đều không
thể thờ ơ.
Kín miệng giữ mạng, anh ta vẫn nên chạy được bao xa thì chạy bấy nhiêu đi!
"Ơ --- anh ta chạy làm gì thế? Chúng ta cũng không thể ăn anh ta, đến mức này
luôn à?" Lục Thâm trợn mắt, nói lảm nhảm.
Thiệu An Hành như suy nghĩ gì đấy, nói lẩm bẩm: "Chỉ sợ email đó còn nghiêm
trọng hơn việc ăn cậu ta..."
Vẻ mặt Lục Thâm như sợ hãi.
Hồ Chí Bắc nhìn quanh bốn phía, tìm một vòng: "Em dâu đâu? Sao lại không
thấy em ấy?"
"Anh nói Thẩm Loan à..." Lục Thâm bĩu môi, giống như cũng không muốn
nhắc đến, rồi lại nhịn không được lắm miệng: "Đi công tác, đã đi hai ngày rồi.
Anh ba, sao anh lại đột nhiên thăm hỏi cô ta?"
"Đi công tác ở đâu?"
"Hình như là Hồng Kông..." Nói tới đây, lời còn sót lại đột ngột dừng.
Mấy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, giống như đã hiểu ra chân tướng ghê gớm
nào đó.
"Lão lục được đấy!" Đây là Hồ Chí Bắc.
"Chậc..." Đến từ Thiệu An Hành.
"Không ngờ lục ca lại là người như vậy!" Lục Thâm dậm chân.
Cách một cánh cửa, trong phòng làm việc.
Không khí hơi ngừng trệ, kém xa vui vẻ bên ngoài.
Chỉ thấy một cái máy tính bảng được đặt tùy ý trên chiếc bàn làm việc lớn.
Màn hình sáng lên, bị một bức ảnh lấp đầy.
Một nam một nữ ngồi cùng bàn ăn cơm, bầu không khí hài hòa, người đàn ông
đang gắp thức ăn thay cho người phụ nữ, bàn tay ở giữa không trung; người phụ
nữ mặc dù không lộ mặt, chỉ có một bóng lưng mờ ảo, lại không khó để nhận ra
đó là --- Thẩm Loan!
Quyền Hãn Đình hung hăng nhìn người đàn ông trong ảnh chằm chằm, giống
như muốn đốt ra một lỗ trên màn hình.
...
"Hắt xì ---"
Nghiêm Cẩn xoa xoa cái mũi, rủa thầm một tiếng.
Bỗng, giơ cổ tay lên xem đồng hồ --- 7 giờ 15 phút.
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời từ từ hiện lên, nắng sớm rực rỡ chiếu lên
mặt đất.
8 giờ, Thẩm Loan đến đúng giờ.
Người đàn ông chú ý tới hôm nay cô không mặc âu phục mà là một chiếc áo
khoác giài, bên trong lộ ra phong thái trang nhã thanh lịch.
"Chào." Anh ta chủ động tiếp đón.
Thẩm Loan thản nhiên gật đầu, trực tiếp đi đến đống tài liệu trong gốc, giống
như một người sống lớn sờ sờ như Nghiêm Cẩn ở trong mắt cô chỉ là không khí.
Ý cười trên mặt người đàn ông hoàn toàn biến mât, lạnh lùng nói: "Qua hôm
nay, cô cũng chỉ còn lại một ngày."
"Không cần."
"Cái gì?"
"Tôi nói là, không cần. Trong ngày hôm nay, tôi sẽ sắp xếp xong tất cả tài liệu."
Nghiêm Cẩn cười mỉa: "Nói sớm quá rồi đấy."
Cho đến nay, Thẩm Loan vẫn chỉ "xem" mà thôi, nếu muốn sắp xếp lại nhiều tài
liệu lộn xộn như vậy trong hôm nay, vốn là không có khả năng!
Đối với sự nghi ngờ của Nghiêm Cẩn, Thẩm Loan chưa từng phản bác, cũng
không chút tức giận.
Vẻ mặt không đổi, cúi đầu, tiếp tục làm chuyện trên tay.
Người đàn ông tự chuốc lấy nhục, mở tài liệu đang chờ xử lý ra, đọc quét qua
nhanh như gió, lúc đặt bút ký tên suýt chút nữa đã đâm thủng trang giấy.
Cạch ---
Dùng sức đập mạnh cây bút xuống bàn một cái, mang theo một chút ý phát tiết.