coi như không biết.
Bánh mousse vị chocolate được cô gắp vào đĩa của mình, xoay người ngồi lại sô
pha, bắt đầu lẳng lặng hưởng thụ.
Trực tiếp coi Thẩm Huy là không khí, hoàn toàn làm lơ.
Lúc này, giống như một quả pháo bị châm lửa —
"Tôi nói người phụ nữ này, không những béo còn mù! Một người to cao như tôi
đứng trước mặt mà lại giả vờ không nhìn thấy?"
Ừm, vẫn là vị chocolate ngon nhất, Thẩm Loan lại múc một muỗng đưa vào
trong miệng.
Sau đó mới chậm rì rì mở miệng —
"Trở lại vấn đề ban đầu."
"?" Người đàn ông ngây ngốc.
Thẩm Loan: "Anh nói, chưa gặp người phụ nữ ăn nhiều như tôi." Dừng một
chút, cô nhếch môi: "Bây giờ tôi sẽ trả lời anh, chưa gặp là bởi vì anh - cô đơn,
nông cạn, hạn hẹp, chõ mũi vào việc người khác!"
"!"
"Lần sau trước khi mở miệng, phiền anh lau miệng cho sạch sẽ chút, tôi ăn hay
không, béo hay gầy, mù hay không có nửa xu liên quan gì đến anh sao? Sao lại
nhiều lời như vậy?"
"..."
"Hay là" nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới một lượt, Thẩm Loan bừng tỉnh
đại ngộ: "Anh bán dụng cụ? Hay là... đang đẩy mạnh tiêu thụ một năm của
phòng gym nào?"
Không phải chỉ có anh ta mới có thể châm chọc người, cô cũng có thể mỉa mai
người khác, âm thầm rút máu.
Quả nhiên —
Đối phương vừa nghe, sắc mặt thay đổi, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu:
"Cô có biết tôi là ai không?!"
"Ồ, anh là ai hả?"
Thẩm Huy: "..."
Tức chết mà!
Thẩm Loan: "Tôi phải biết à? Không nhìn ra, anh còn rất tự luyến."
"..."
"Tôi là Thẩm Huy, họ Thẩm!" Anh ta đặc biệt nhấn mạnh họ của mình.
Mà Thẩm Loan —
"Ồ."
Sau đó không có sau đó.
Anh ta bỗng nhiên cảm thấy, trả lời lại là vô cùng sai lầm!
Không nên bởi vì cô là người nhà họ Thẩm ở Ninh Thành mà tới gần, lại càng
không tò mò cô. Nhưng...
Vòng eo thật nhỏ, chân thật sự dài, làn da vô cùng trắng, chỗ nào cũng hợp với
thẩm mỹ của anh ta.
Thẩm Huy không ghé mắt vì dòng họ thì cũng sẽ vì cô mà không kìm chế được.
Ai bảo cô xinh đẹp, dáng người lại còn chuẩn như thế?
"Tập đoàn Phúc Thanh, nhà họ Thẩm ở Kinh Bình, nghe nói qua chưa?" Người
đàn ông cao hơn cô một cái đầu, nói chuyện còn hếch cằm, trạng thái bình
thường biến thành lỗ mũi hướng lên trời, trên cao nhìn xuống.
Thẩm Loan nhướng mày, cười lạnh: "Sao lại chưa từng nghe qua? Tất nhiên đã
nghe rồi!"
Kiếp trước, người lấy đi nội tạng của cô xuất thân từ nhà họ Thẩm ở Kinh Bình!
Ỷ vào là gia tộc lớn ở đây, Phúc Thanh đứng đầu trong giới thương nghiệp đã
lâu, quyền sinh sát trong tay, muốn làm gì thì làm!
Nhưng cô lại chỉ là cô con gái ở dòng thứ xa xôi mà thôi.
Dưới tình huống như thế mà nhà họ Thẩm vẫn có thể đạt được mục đích, điều
này chứng tỏ danh tiếng của gia tộc này rất ghê gớm.
Nếu kiếp này còn giống kiếp trước, dù chướng ngại vật là "Nhà họ Thẩm ở
Kinh Bình", Thẩm Loan cũng sẽ không chút do dự trực tiếp đánh chết!
Thần cản giết thần, quỷ chắn thu quỷ.
Không biết vì sao bỗng nhiên Thẩm Huy cảm thấy hơi... lạnh?
Một luồng khí lạnh từ bàn chân truyền thẳng lên, lướt qua tay chân cơ thể, cuối
cùng đọng lại sau cổ khiến anh ta run lập cập.
"Cô, nếu đã nghe qua, vậy chắc biết tôi có thân phận gì, là ai!"
"Nghe giọng điệu này, không biết còn tưởng rằng anh dòng chính nhà họ Thẩm,
ồ, không đúng, dòng chính cũng chưa có ai kiêu ngạo như vậy."
Thẩm Huy: "..." Đmm!
Sao lại không giống trong kịch bản?
Anh ta phải tiếp tục thế nào đây?
Thẩm Loan: "Nếu anh đến đây chỉ để nói với tôi anh kiêu căng thế nào, lợi hại
bao nhiêu, không ai bì nổi cỡ nào, OK, bây giờ tôi đã biết, anh có thể đi rồi."