phép khiến đại đa số ánh mắt của mọi người đều bị cô hấp dẫn.
Có quang minh chính đại, có âm thầm nhìn trộm.
Đàn ông kinh ngạc trước vẻ đẹp đó còn phụ nữ ghen ghét khinh thường.
"Cô ba nhà Thẩm thật sự là một người đẹp." Câu tán thưởng này do chủ tịch của
một công ty niêm yết khen ngợi, người vừa nói chuyện với Thẩm Loan xong.
"Lão Thẩm nuôi con gái không tồi, nói năng khéo léo, cử chỉ hào phóng." Một
bác trai có quan hệ nhiều đời nói.
"Sao, Thẩm Xuân Giang định đẩy đứa con gái này ra trước mọi người sao?"
"Sao lại không có khả năng này. Thẩm Như bị lưu đày, Thẩm Yên còn nằm ở
bệnh viện, bây giờ dòng chính nhà họ Thẩm cũng chỉ còn lại một đứa con gái,
Thẩm Xuân Giang không được phát huy hết tác dụng sao?"
"Tuy nói thế, nhưng suy cho cùng là con riêng bên ngoài, có thể giống nhau
sao?"
"Con riêng bên ngoài thì làm sao? Đều là huyết mạch nhà họ Thẩm, Thẩm Xuân
Giang không cần cô ta, chẳng lẽ người tình của ông? Tuy Thẩm Loan xuất thân
không sáng rọi, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của ông ta, suy cho chùng con
trai con gái ruột vẫn là nhất."
"Vẫn may của cô ta cũng tốt, bắt kịp Thẩm Như và Thẩm Yên đang xui xẻo, nếu
không sao đến lượt cô ta được?"
"Xì... Nghe ông nói như vậy, đột nhiên tôi thấy hơi kỳ nha."
"Có ý gì?"
"Cô cả nhà họ Thẩm trong vòng chúng ta cũng coi như nhân vật có năng lực, cô
hai nhà họ Thẩm tuy không đáng chú ý như chị gái, nhưng cũng là một người
đẹp, hai người kia sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện lại cố
tình xảy ra sau khi đứa con riêng này xuất hiện..." Người nọ nói một nửa, giữ
lại một nửa, thâm ý ám chỉ trong đó khá rõ ràng.
"Thẩm Như thất thế, Thẩm Yên hôn mê, người được lợi lớn nhất là ai? Vấn đề
này, các người có nghĩ tới không?"
Mọi người yên lặng.
Sau một lúc lâu: "Quân Lăng, lời nói này không thể nói lung tung..." Bạn nhỏ
giọng nhắc nhở.
Diêu Quân Lăng nghe vậy, cong cong môi, dáng vẻ không sao cả: "Cậu bảo tớ
nói lung tung, tớ không bắt cậu tin." Cô ta nói như vậy, mọi người còn đang
nghi ngờ bắt đầu tin bảy tám phần, người không tin cũng bắt đầu dao động.
"Haizz" một cô bạn thân chọt chọt bả vai cô ta, cười hì hì mở miệng: "Quân
Lăng, có phải cậu biết chút nội tình gì đó không? Nói ra cho mọi người cùng
nghe đi."
Diêu Quân Lăng vô tình sờ sờ vòng cổ kim cương: "Đừng nói bừa, tớ thì biết
được cái gì?"
Cô em gái dán chặt mắt và thốt lên: "A! Quân Lăng, chiếc vòng cổ của cậu
không phải là chiếc cuối cùng được Christie bán vào tháng trước sao? Ngọc
xanh trên mặt thật sự quá xinh đẹp, tớ cũng đã hỏi, nhưng không được chỉ có bỏ
dở nửa chừng, nghe nói cuối cùng được bà chủ nhà họ Thẩm ra giá cao mua
được, sao cậu lại có nó?"
Diêu Quân Lăng chỉ cười không nói.
Một người khác nhẹ giọng suy đoán: "Chẳng lẽ là bà chủ nhà họ Thẩm tặng?"
Vòng cổ giá trên trời nói đưa là tặng, mà còn tặng cho một người ngoài không
thích gì, như vậy, chỉ có một khả năng —
Liên hôn!
Mà đàn ông nhà họ Thẩm và Diêu Quân Lăng tuổi tác xấp xỉ nhau, chỉ có:
Thẩm Khiêm!
Thoáng chốc, ánh mắt hâm mộ ghen ghét sôi nổi hướng về phía cô ta, cô ta khẽ
nhếch cằm, không phủ nhận tức là thừa nhận.
"Quân Lăng, cậu được lắm, chuyện lớn như vậy mà giữ yên lặng." Giọng điệu
chua chua.
"Sớm nghe nói nhà họ Diêu đang tìm đối tượng liên hôn, chọn đi chọn lại mãi
không xong, hoá ra là đã câu được con cá lớn, ngắm nhà họ Thẩm!"
Là một trong bốn đại gia tộc giàu có ở Ninh Thành, dù là gia thế hay tài lực, các
nhà khác đều không thể so sánh được.
Huống hồ trong vòng này Thẩm Khiêm có tiếng là quân tử trầm ổn nho nhã,
không chỉ đẹp trai, năng lực cũng mạnh, tương lai toàn bộ tập đoàn đều sẽ giao
cho anh ta, ai gả cho anh ta thì chính là bà chủ tương lai của Minh Đạt!
Ở đây biết bao nhiêu tiểu thư khuê các đều nhìn chằm chằm vào cái bánh thơm
này, không nghĩ tới vậy mà bị kỹ nữ Diêu Quân Lăng này đoạt trước!
Mọi người ngoài miệng nói chúc mừng, trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Dựa vào cái gì?
So gương mặt, Diêu Quân Lăng cô ta cùng lắm chỉ được như Thẩm Như; so gia
thế, còn khối người ở đây tốt hơn cô ta; so khí chất, cũng kém xa cô bà nhà họ
Thẩm mời tìm về kia.
"Bà Thẩm vừa ra tay đã là vòng cổ kim cương sang quý như thế, cũng không
biết những người khác nhà họ Thẩm có biết không? Rốt cuộc, kết quả hôn sự
của người thừa kế phải do ông lão gật đầu mới coi như chắc chắn."
Ngụ ý, Diêu Quân Lăng có lọt vào mắt xanh của bà Thẩm thì cũng không nhất
định gả được vào cửa nhà họ Thẩm.
Sắc mặt cô gái khẽ thay đổi, rất nhanh đã lại nở nụ cười: "Mặc dù 1% cơ hội
cũng còn tốt hơn không có cơ hội nào, cô thấy sao?"
Đối phương nghẹn họng.
Diêu Quân Lăng cười càng xán lạn.
"Quân Lăng, hóa ra con ở đây..." Dương Lam đi về phía cô ta.
"Bás gái." Người phụ nữ thu lại biểu cảm đắc ý, đoan trang trong chớp mắt.
"Đi, đi gặp bác trai."
Đôi mắt Diêu Quân Lăng sáng ngời, ngoan ngoãn đồng ý.
Rồi sau đó, nhanh nhẹn xoay người, khoác tay Dương Lam rời đi, bỏ lại đám
chị em đang ghen tỵ đến sủi bọt mép.
"Nhìn dáng vẻ một khom lưng cúi đầu nịnh bợ của cô ta kìa, còn hiếu thuận hơn
với cả mẹ ruột, da mặt cũng dày thật!"
"Nếu là tôi cũng có thể gả vào gia tộc lớn như vậy, đừng nói coi như tổ tông để
hầu hạ, kể cả là Thái Hoàng Thái Hậu tôi cũng tuyệt không hai lời."
Thẩm Khiêm được công nhận là "người đàn ông tốt" trong cài vòng này.
Gả cho anh ta, cái gì cũng có.
"Không tiền đồ! Diêu Quân Lăng nói cái gì, cô tin luôn?"
"Nếu không thì sao?"
Người phụ nữ cười nhạt: "Nếu cô ta thật sự có bản lĩnh có thể câu được Thẩm
Khiêm, bây giờ đã sớm dính chặt, sao lại giống chó Nhật xum xoe đi theo sau
bà Thẩm vậy?"
Bây giờ mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu nói nói cười cười.
Không khí ấm lại lần nữa, ngay lúc này, có người ngẩng đầu lên, đề tài lại lần
nữa trở lại lúc ban đầu: "Mọi người cảm thấy lời vừa rồi của Quân Lăng là thật
hay giả?"
"Lời nào?"
"Về cô cả và cô hai nhà họ Thẩm bị Thẩm Loan —"
"Hừ! Cô điên rồi?"
"Tôi làm sao?"
"Diêu Quân Lăng ỷ vào chuyện cô ta sắp sửa cá vượt Long Môn, cho nên không
lựa lời, cô lấy đâu ra dũng cảm vậy?"
"Sao, còn không được nói? Mặt mũi Thẩm Loan lớn vậy sao? Tôi không sợ."
"Đúng, mặt mũi Thẩm Loan thật sự không lớn, nhưng cô đã quên người sau
lưng cô ta có thân phận gì?"
Xì —
Chúng nữ hít ngược một hơi khí lạnh.
Quyền Hãn Đình!
Bậc cha chú đều phải cúi đầu khom lưng, tổ tông đều phải cung cung kính kính.
Mọi người không nói.
Lại nghe có người nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao cô ta lại tốt số như vậy chứ?"
Trăm năm có một Thẩm Khiêm, vạn năm mới có một Quyền Hãn Đình.
Thật sự tốt số...
Dương Lam dẫn theo Diêu Quân Lăng đi gặp Thẩm Xuân Giang, người sau
thoáng tưởng tượng đã biết vợ mình có ý gì.
Thái độ đối với Diêu Quân Lăng tất nhiên không thể nào thân thiện.
"... Bác gái, con cảm giác bác trai hình như không vừa lòng với con?" Quay
người đi, cô ta không nhịn được dò hỏi.
Dương Lam trấn an vỗ vỗ mu bàn tay cô ta: "Bác trai con tính thình như vậy,
đừng để ý. Chờ lát nữa bác bảo A Khiêm mời con nhảy điệu mở màn được
không?"
Trong lòng Diêu Quân Lăng vui mừng, ngoài miệng lại rụt rè nói: "Chuyện
này... thích hợp sao?"
"Sao lại không thích hợp?" Dương Lam hỏi lại, cười rất ôn hòa.
"Vậy" người phụ nữ mím môi, gãi đúng chỗ ngứa thẹn thùng: "Con nghe theo
bác gái."
Thẩm Xuân Giang tự mình lên đài chủ trì, có thể thấy vô cùng coi trọng đứa con
trai này.
Đọc diễn văn cảm tạ, khom lưng xuống đài, giao quyền chủ đạo hiện trường cho
Thẩm Khiêm.
Rất nhanh đến màn khiêu vũ.
Dương Lam cho Diêu Quân Lăng một ánh mắt yên tâm, đứng tại chỗ mỉm cười
nhìn con trai.
Thẩm Khiêm đi về phía Diêu Quân Lăng với sự chú ý của cả hội trường.
Lúc người phụ nữ đang nở nụ cười hoàn mỹ nhất, chuẩn bị nghênh đón bạch mã
hoàng tử, người đàn ông đi lướt qua cô ta, cuối cùng ngừng trước mặt Thẩm
Loan.
"Em gái, nhảy một điệu được không?"
Nói xong, khom lưng 45 độ, bày ra tư thế duỗi tay mời nhảy.
Thẩm Loan hơi dừng lại, đặt tay vào: "Vinh hạnh của em."
Vừa dứt lời, tiếng nhạc vang lên, Thẩm Khiêm dẫn cô ra sân nhảy.
Chỉ thấy góc váy màu trắng khẽ lay động theo từng bước chân của người phụ
nữ, kết hợp với quần tây đen thuần của người đàn ông càng tăng thêm mỹ cảm.
Những bước nhảy tango hoa lệ phức tạp làm bùng cháy nhiệt tình cả hội trường.
Thẩm Loan theo sát bước chân xoay chuyển nhanh của người đàn ông, khẽ
nhếch lộ ra cần cổ thiên nga cao dài ưu nhã.
Trong lúc đó, Thẩm Khiêm cố ý đẩy nhanh tiết tấu, lựa chọn những bước nhảy
phức tạp nhất, Thẩm Loan vẫn có thể gắt gao theo kịp, không loạn.
"Học khi nào?" Anh ta trầm giọng cười, nhẹ nhàng dùng sức.
Thẩm Loan bị anh ta dùng sức ép lại gần, gần như dán cả người vào lồng ngực
người đàn ông.
Cô lẳng lặng kéo dãn khoảng cách, thừa dịp tiết tấu lên xuống, bỗng nhiên
buông tay, thối lui nửa thước.
Thẩm Khiêm đuổi sát theo.
Cô lui, anh ta tiến, đọ sức không tiếng động.
Nhưng trong mắt khán giả, lại là một màn phối hợp ăn ý của điệu Tango nồng
cháy.
Thẩm Khiêm kéo tay cô, ôm vào lòng.
Thẩm Loan ổn định bước chân, giậm chân, lắc đầu, nhìn chằm chằm khoảng
cách giữa hai người họ.
"Học chơi thôi."
"Xem ra em đã học được không ít thứ."
Cô nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy. Nếu không, sao có thể xứng là người của nhà
họ Thẩm?"
"Nhảy rất khá." Thẩm Khiêm khen.
"Anh trai cũng không kém."
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều không chứa ý cười.
Đúng lúc này, âm nhạc chậm lại, trở nên mềm mại.
Tiết tấu của hai người cũng theo sát, trở nên triền miên ưu nhã.
Thẩm Khiêm: "Quản gia Chu nói những thông tin đó nhớ hết chưa?"
"Cũng tàm tạm." Tuy là lời khiêm tốn, nhưng trong mắt lại vô cùng đắc ý.
"Em còn muốn thông minh hơn so với tưởng tượng của anh."
Thẩm Loan: "Sợ?"
Anh ta cười nhạo một tiếng: "Dựa vào em?"
"Đúng vậy" cô gật gật đầu, tiến đến bên tai người đàn ông: "Dựa vào tôi."
Đầu quả tim Thẩm Khiêm bỗng run lên.
Giống bị ai lung tung kích thích cầm huyền, đàn tấu ra cũng không mỹ cảm tạp
âm.
Giống như một sợi dây bị ai đó vuốt một cách ngẫu nhiên phát ra tạp âm.
"Kẻ ngốc nói mơ."
Thẩm Loan không phản bác, cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta
một cái: "Ý của ba đã rất rõ - ông muốn dùng em, tất nhiên sẽ nghe theo em.
Nếu không cần gì phải để quản gia Chu tự mình dạy dỗ? Cho nên anh hoảng rồi
sao?"
"Có câu nói là - leo càng cao, ngã càng đau."
"Xem ra anh không muốn để em vào Minh Đạt." Cô dùng câu trần thuật.
Thẩm Khiêm không phủ nhận.
Trong mắt là bản năng phòng bị và cảnh giác.
Thẩm Loan rất vừa lòng hiệu quả bản thân tạo nên, hóa ra, ổn trọng như anh ta
cũng có lúc đứng ngồi không yên.
"Loan Loan, em còn nhớ hay không anh đã từng nói, em muốn gì, anh đều sẽ
giúp em tranh thủ."
"Nhớ rõ. Bây giờ còn giữ lời không?" Cô nhìn anh ta, đôi đồng tử trong veo
dường như có thể nhìn thấu tận cùng.
Thẩm Khiêm siết chặt vòng eo thon thả của cô, nhưng không dám lộ ra ngoài,
chỉ có thể bí mật dùng lực: "Giữ lời. Nhưng em muốn quá nhiều, đã vượt qua
phạm vi anh có thể cho, làm sao bây giờ?"
"Rất đơn giản, en có thể tự tranh thủ."
"Nhưng động đến bánh của anh." Hụt hẫng, lạnh lùng, bỏ đi lớp da ôn nhuận,
đây mới chân chính là anh ta.
"Không thể chia sẻ sao?"
Thẩm Khiêm cười, cười cô ngây thơ, cũng cười bản thân thật đáng buồn, trong
nháy mắt, thiếu chút nữa ma xui quỷ khiến anh ta gật đầu nói "Có thể".
"Loan Loan, em cũng quyến rũ Quyền Hãn Đình thế này sao, khiến anh ta răm
rắp nghe lời, muôn gì được nấy?" Đôi mắt người đàn ông lóe lên vẻ kinh ngạc.
Thẩm Loan lạnh lùng đẩy anh ta ra, vũ khúc vừa vặn kết thúc.
"Anh ấy khác anh." Nói xong, đi nhanh xuyên qua đám dông, rời sân nhảy,
bước đi không chút lưu luyến.
Trái tim của người đàn ông bị xuyên thủng, nhừn vẫn ưu nhã kết thúc màn, sau
đó không nhanh không chậm đuổi theo.
Trong phòng, tiếng nhạc lại bắt đầu vang lên, nam nữ bắt đầu khiêu vũ.
...
"Em nói cho rõ, anh khác anh ta chỗ nào?" Trên tay dùng sức, Thẩm Khiêm kéo
ngược cô lại ấn lên tường.
Rồi sau đó, ép sát tới gần.
Thẩm Loan âm thầm kinh hãi, vừa rồi bị bắt lấy, thế mà cô không tránh nổi.
"Anh..."
"Rất kinh ngạc sao? Em học mấy chiêu mèo cào từ Quyền Hãn Đình mà tưởng
là ghê gớm sao?" Cậy sức mạnh đàn ông trời sinh chiếm ưu thế hơn phụ nữ.
Mắt Thẩm Loan sắc lạnh.
"Em cũng đối xử không nóng không lạnh với anh ta như thế này sao?" Thẩm
Khiêm cảm thấy bản thân chắc chắn điên rồi, cô đối với Quyền Hãn Đình như
thế nào, có dáng vẻ gì trước mặt Quyền Hãn Đình thì có liên quan gì đến anh ta
sao?
Điều này nghĩa là sao?
Nhưng anh ta lại đáng chết không khống chế được, trong đầu tất cả đều là hình
ảnh cô và Quyền Hãn Đình thân mật, đã tận mắt nhìn thấy, cũng có tự phán
đoán, nhưng vẫn có thể làm dậy lên trong lòng anh ta một thứ gọi là... lòng đố
kị.
Những lời này cứ như vậy không qua não, buột miệng thốt ra.
Điên rồi!
Nhất định là điên rồi!
Mà ép điên anh ta, chính là người phụ nữ trước mắt này!
Thẩm Loan thấy anh ta cuồng loạn, trong mắt nổi lên tia lạnh, chuông cảnh báo
trong lòng xao vang, khéo léo mượn lực, thuận thế thoát thân, thối lui cách xa
anh ta hai mét.
"A... Sợ cái gì? Anh cũng sẽ không ăn em." Thẩm Khiêm không tiếp tục ép sát,
mà xoay người dựa vào mặt tường, thuận tay kéo dãn cà vạt.
Cảm xúc rất nhanh hồi phục lại.
"Nói xem, không giống nhau chỗ nào." Anh ta dò hỏi tới cùng.
Thẩm Loan: "Anh ấy răm rắp nghe theo mà không cần bất cứ thứ gì đổi lại, mà
anh là một thương nhân."
Thương nhân khôn khéo, thời thời khắc khắc tính phí tổn, trong tiềm thức họ
phương thức giao dịch duy nhất là trao đổi ngang giá.
Thẩm Loan không cho được thứ anh ta muốn, cho nên, cũng không dám nhận
thứ anh ta đưa.
"... Thương nhân? Chẳng lẽ Quyền Hãn Đình không phải?"
"Anh ấy là người yêu."
Người yêu?
Cả người Thẩm Khiêm chấn động, chợt rũ mắt, che dấu chua xót và đau đớn.
Lại giương mắt, trở về dáng vẻ trầm ổn nho nhã.
Anh ta nói: "Anh sẽ không để em có bất cứ cơ hội nào bước vào Minh Đạt."
"Vậy sao?" Thẩm Loan cũng không chịu uy hiếp: "Vậy cứ thử xem."
"Em sẽ không thành công."
Cô cười, cười không cho là đúng.
Người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu, nâng bước rời đi.
...
"A Khiêm, con đứng lại!"
Thẩm Khiêm dừng bước, quay đầu lại, thấy Dương Lam lạnh mặt: "Mẹ, có việc
gì sao?"
"Đừng giả ngu với mẹ! Vì sao không mời Quân Lăng?"
"Vì sao con phải mời cô ta?"
"Rõ ràng con đã đồng ý với mẹ..."
"Con chỉ nói sẽ mời bạn gái khiêu vũ, nhưng không chỉ cô ta."
"Không phải nó thì là Thẩm Loan?!" GIọng điệu Dương Lam bén nhọn.
"Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì?" Thẩm Khiêm lạnh lùng nhìn bà ta, mắt đen sâu
thẳm.
Dương Lam nghẹn lại, không khỏi mềm lại: "Mẹ chỉ cảm thấy không nên khiến
khách khứa chậm trễ..."
"Đêm nay khách nữ không chỉ có mình Diêu Quân Lăng."
"A Khiêm, mẹ chỉ nghĩ cho con."
"Cảm ơn, nhưng con không cần." Nói xong, nâng bước rời đi.
Dương Lam nhìn anh ta bóng dáng xa cách, bắt đầu từ khi nào bà ta đã không
còn hiểu đứa con trai này?
"Kiểu gì con cũng phải kết hôn!" Giọng điệu nhiễm vài phần bén nhọn, mất
khống chế.
Thẩm Khiêm quay đầu lại: "Vậy cũng không có nghĩa ai cũng có thể được."
Dương Lam tiến lên, cau mày, trong mắt còn mang theo vài phần thăm dò và
ung dung: "Quân Lăng có chỗ nào không tốt?"
"Mẹ, mẹ cảm thấy cô ta tốt ở điểm nào?" Thẩm Khiêm hỏi lại, cười như không
cười.
"Dù là bề ngoài hay hàm dưỡng, Quân Lăng đều xuất sắc, huống hồ sau lưng nó
còn có toàn bộ tập đoàn Diêu thị, có thể cưới được một người vợ như vậy, đối
với con, với nhà họ Thẩm mà nói, đều rất có lợi."
Thẩm Khiêm không xen mồm, mặt vô cảm nghe bà ta nói.
Dương Lam cho rằng lời nói của mình có tác dụng, càng thêm thấm thía: "A
Khiêm, từ nhỏ con là một đứa bé hiểu chuyện, hẳn là rất rõ gia đình như chúng
ta phàm là nói hôn nhân đều chú ý đến môn đăng hộ đối. Kết hôn, là gắn kết hai
họ, mục đích là giúp đôi bên đều có lợi, không liên quan gì đến tình yêu. Vợ của
con nên đoan trang, xuất thân cao quý!"
"Lúc trước ba kết hôn với mẹ cũng là vì điều này?"
Sắc mặt Dương Lam trắng nhợt, không hổ là con trai ruột, một câu đâm thẳng
vào tim!
Thật lâu sau, bà ta giật giật môi: "... Đúng."
Thẩm Khiêm than nhẹ, thu lại sự sắc bén, biểu cảm trở nên ôn hòa: "Con biết
nên làm gì, không nên làm gì, nhưng..." Đổi đề tài: "Diêu Quân Lăng không phù
hợp."
Dương Lam nghe được nửa câu trước, thoáng yên tâm, nhưng nửa câu sau lại
khiến bà ta không nhịn được nôn nóng.
Vòng đi vòng lại, thật ra vấn đề lại về điểm xuất phát.
"A Khiêm, mẹ thật sự không rõ... trong lòng con" bà ta dừng một chút, ánh mắt
đột nhiên sắc bén: "Có phải đã có ai không?"
Huyệt Thái Dương thình thịch nhảy dựng, Thẩm Khiêm vẫn không có thái độ
gì, nhưng tâm lý sông cuộn biển gầm thế nào, cũng chỉ có anh ta mới biết.
"Mẹ, mẹ nghĩ quá nhiều rồi."
"Nếu không có, vì sao không thử làm quen với Quân Lăng thử xem? Chỉ một
điệu nhảy mà thôi, đối với con mà nói khó khăn đến vậy sao? A Khiêm, thái độ
của con với Thẩm Loan rất có vấn đề!"
Câu cuối cùng Dương Lam gằn từng chữ một.
Ánh mắt khóa chặt anh ta như muốn nhìn rõ xem trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Thẩm Khiêm tùy bà ta đánh giá, vẻ mặt tự nhiên: "Không lừa mẹ, điệu nhảy mở
màn hôm nay, thật sự con chỉ có thể mời Thẩm Loan."
Ánh mắt Dương Lam căng thẳng.
Anh ta lại không nhanh không chậm: "Ba để em ấy dùng thân phận chủ nhà
chiêu đãi khách khứa, lại để quản gia Chu ở bên dạy dỗ, mẹ tưởng đùa giỡn?"
Người phụ nữ bực mình: "Mẹ biết, ông ta đang giúp đứa tạp chủng đó lót
đường."
Nghe hai chữ "tạp chủng", mày Thẩm Khiêm theo bản năng nhíu chặt, nhưng
lúc Dương Lam nhìn qua ngay lập tức dãn thẳng.
"Thái độ của ba đã bày ra trước mắt, con không thể làm trái."
"Thế thì cũng không cần phải cho Thẩm Loan mặt mũi." Dương Lam hừ lạnh.
"Vì chúng ta đã đưa ra các đề xuất thẩm định cho ban giám đốc thì không cần
phải cành mẹ đẻ cành con ở những cái khác. Trường hợp như hôm nay mà để
Thẩm Loan lẻ loi không khác gì đánh vào mặt ba. Một khi bị ba phát hiện
chúng ta có địch ý thì rất khó bảo đảm ông ấy không nghiêng về phía Thẩm
Loan trong lần đánh giá tiếp theo."
Việc nhỏ không đáng, nhịn một chút thì đã sao?
Mấu chốt là muốn một kích knockout!
"Con... thật sự nghĩ như vậy?" Dương Lam đã tin tám phần, nhưng trong lòng
lại nói không nên lời.
Thẩm Khiêm cười: "Mẹ, ở trong mắt mẹ, con khiến mẹ không yên tâm như vậy
sao?"
"Mẹ không nghi ngờ con mà là mẹ không tin nó! Quân Lăng..."
Sắc mặt Thẩm Khiêm lạnh lùng: "Sau này đừng nói nữa, ba và ông nội sẽ không
đồng ý."
Dương Lam ngẩn ra.
Nhớ tới thái độ của Thẩm Xuân Giang với Diêu Quân Lăng, thật sự lạnh lùng:
"Vì sao?" Bà ta không rõ, nhà họ Diêu ở Ninh Thành cũng coi như người mới
nổi, môn đăng hộ đối có gì không hài lòng.
Thẩm Khiêm: "Mục tiêu cuối cùng của ba và ông nội không chỉ ở một Ninh
Thành nho nhỏ..."
Người làm ăn thông minh sẽ không bao giờ chỉ thỏa mãn với lợi ích trước mắt,
họ càng thích trả giá.
...
Dương Lam nổi giận đùng đùng tìm Thẩm Khiêm chất vấn, cuối cùng bình tĩnh
hoà nhã rời đi.
"Bác gái..." Diêu Quân Lăng muốn nói lại thôi.
Dương Lam lấy lại tinh thần, cười trấn an: "Chuyện này là bác suy xét không
chu toàn để con chịu tủi thân."
Ánh mắt người phụ nữ chợt lóe: "Thái độ của anh Thẩm?"
Dương Lam không muốn xúc phạm người khác, chỉ có thể chơi trò ba phải cái
nào cũng được: "Tình huống hôm nay đặc biệt, nó không phải cố ý chậm trễ."
Diêu Quân Lăng nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn thái độ của Dương Lam chắc vừa lòng với cô ta.
Vậy chỉ cần Thẩm Khiêm gật đầu...
Cô ta cong cong môi, trong mắt tràn đầy quyết tâm