Bỗng nhiên bị điểm tên, người đàn ông nhanh chóng từ trạng thái xem kịch về
bình thường: "Ba."
Thẩm Tông Minh nhíu mày nhìn ông ta một cái: "Gần đây Loan Loan thế nào?"
"Nó... Con cũng không rõ lắm."
"Anh làm ba kiểu gì vậy?"
Thẩm Xuân Giang cười khổ: "Bây giờ nó rất ít khi về nhà, con rất muốn quan
tâm nhưng lại không có cơ hội..."
"Nó không về nhà, chẳng lẽ công ty cũng không đến?"
Thẩm Xuân Giang nghẹn họng.
"Nếu anh thật sự quan tâm, không có cơ hội cũng có thể tạo ra cơ hội!"
"..." Miệng lưỡi ông cụ rất lợi hại khiến ông ta không còn lời nào để nói.
Nhưng một người trưởng thành đã ngoài bốn mươi mà còn bị ông lão chỉ vào
mũi dạy dỗ ít nhiều cũng mất hết mặt mũi.
Lần này, người xem kịch lại đổi sang Thẩm Xuân Đình.
Đôi mắt già khôn khéo của Thẩm Tông Minh sao lại không nhìn ra trong lòng
con trai lớn đang khó chịu, nhưng có vài lời không thể không nói: "Loan Loan
là sợi dây ràng buộc duy nhất giữa nhà họ Thẩm với Lục gia, Minh Đạt và Huy
Đằng, bây giờ chúng ta mượn thế của Lục gia còn có tiếng nói, nói dễ nghe chút
là "nhà vợ", không dễ nghe thì gọi thẳng là "quan hệ bám váy", nhưng dù vậy
cũng có không ít người đỏ mắt."
"Loan Loan và Lục gia có quan hệ này nếu có thể viên mãn lâu dài, tất nhiên là
tốt nhất; nhưng nếu có ngày chấm dứt, anh bảo nhà họ Thẩm vất mặt mũi đi
đâu?"
Trong lòng Thẩm Xuân Giang lộp bộp: "Không thể chứ? Con thấy Lục gia
không phải là không để ý đến Loan Loan..."
"Đàn ông đều thích theo đuổi cái mới, đặc biệt Quyền Hãn Đình lại ở vị trí đó.
Tuy tự chủ của cậu ta mạnh, nhưng chung quy cũng không thoát khỏi bệnh
chung của đàn ông. Nhìn một khuôn mặt về lâu về dài thì dù có xinh đẹp như
tiên nữ cũng có lúc chán."
"Phải biết rằng nhà họ Trương, nhà họ Mã đều có con gái, còn một đứa so một
đứa được giáo dục càng xuất sắc, nếu thật bị họ chiếm được, dùng cùng một
cách nào đó leo lên Quyền Hãn Đình, như vậy nhà họ Thẩm sẽ trở thành chuyện
cười của tất cả mọi người!"
"Ba..." Thẩm Xuân Giang cảm thấy ông lão nói nghiêm trọng quá: "Bây giờ
quan hệ nam nữ yêu nhau chia chia hợp hợp rất bình thường, cho dù một ngày
nào đó chia tay vậy cũng là anh tình tôi nguyện, không thể nói ai đúng ai sai."
Mặt già của Thẩm Tông Minh sa sầm: "Chuyện liên quan đến Lục gia, thậm chí
toàn bộ tập đoàn Huy Đằng sau lưng cậu ta, anh nghĩ đây chỉ là trò chơi nam nữ
yêu đương bình thường sao?"
Thẩm Xuân Giang rũ mí mắt, giơ tay sờ sờ mũi.
"Lúc nào cũng phải nhắc nhở Thẩm Loan, bảo nó phải túm chặt Lục gia, tôi
không hy vọng tương lai có người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng nhà họ Thẩm, bàn tan
bay đầy trời."
"Vâng."
Thẩm Tông Minh: "Đi tra xem người phụ nữ khiến Lục gia và A Nhưỡng vung
tay đánh nhau, nếu cần thiết, chúng ta trực tiếp ra tay giải quyết!"
Lời nói lộ ra sự ác độc nhuốm đầy máu tươi.
Hai anh em Thẩm Xuân Giang và Thẩm Xuân Đình liếc nhau.
Lại nghe ông lão hừ lạnh một tiếng từ xoang mũi: "Quyến rũ cháu nội nhà
Thẩm còn không thỏa mãn, còn muốn cướp con rể nhà họ Thẩm, mồm cô ta qua
rộng rồi, cũng không sợ ăn không nổi mà!"
Thẩm Xuân Giang đồng ý: "Con sẽ nhanh chóng sắp xếp."
"Ừm. A Nhưỡng tỉnh chưa?"
Thẩm Xuân Đình: "Vẫn chưa."
"Chịu dạy dỗ chút cũng tốt, miễn cho sau này gây ra họa lớn hơn! Hai mươi
mấy tuổi rồi mà tính tình còn xúc động như thế, nói đánh là đánh, trước mặt bao
nhiêu người, rốt cuộc nó có đầu óc không hả?!"
Thẩm Xuân Đình không dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu vâng vâng dạ dạ: "Con
sẽ dạy dỗ lại thằng nhóc kia..."
"Chỉ hy vọng như thế!"
Lời nói chia hai đầu.
Bên này, nhà họ Thẩm bởi vì Quyền Hãn Đình tạo áp lực mà gà bay chó sủa;
bên kia, mấy tên côn đồ được Ngụy Minh Hinh sai bảo không biết ngày đêm
ngồi canh ở cổng đại học G.
"Anh Luân, em nhìn hoa cả mắt rồi mà vẫn không thấy cô ta đâu!" Tóc vàng
bóp méo tấm ảnh trong tay, ngó trái ngó phải, tâm trạng buồn bực.
Mà này bức ảnh này độ phân giải không cao, thậm chí còn hơi mờ mờ.
Bởi vì lấy từ video của camera, chỉ có hai màu trắng và đen, hơn nữa góc chụp
không tốt, góc mặt chính diện còn bị che hơn nửa.
"Mày kiên nhẫn chút cho ông!"
"Anh Luân, không phải em không đủ kiên nhẫn mà là chúng ta như đang mò
kim đáy bể, biết phải nhìn chằm chằm, răng lưới khắp nơi đến tới khi nào? Bên
phòng thám tử chỉ cho chúng ta thời gian ba ngày, không tra được thân phận của
cô gái kia thì một cắc cũng không có, chúng ta tốn thời gian và sức lực, cuối
cùng không thể ngậm miệng chịu khổ không công được!"
Người được gọi là "anh Luân" vẻ mặt bực bội: "Vậy mày nói xem phải làm sao
bây giờ?"
"Chúng ta trực tiếp cầm ảnh chụp đi hỏi, xem có ai biết cô ta không?"
"Chủ ý này không tồi!"
Nói làm là làm, hai người không trốn chui trốn nhủi như chuột nữa mà nghênh
ngang đi qua.
"Êi, bạn học đợi chút, có biết người trên bức ảnh này không?"
"Không biết."
...
"Êi, người đẹp, người này trên bức ảnh này cô đã gặp bao giờ chưa?"
"Là sinh viên đại học G?"
"Ừm, cô cẩn thận ngẫm lại xem có ấn tượng không? Tên là gì, chuyên ngành
nào?"
"Xin lỗi, cái này tôi không rõ lắm."
...
"Bạn học ngại quá có thể làm phiền cô hai phút không? Cô gái trên bức ảnh này
cô đã gặp bao giờ chưa?"
"Chưa gặp bao giờ. Đại học G nhiều tòa nhà, khoa nào cũng đông, sinh viên
không dưới mười nghìn cũng có mấy nghìn, sao có thể ai cũng ấn tượng được?"
...
Hai người thừa dịp giờ tan tầm cao điểm để lôi kéo một vài sinh viên hỏi thẳm
nhưng đáng tiếc, đều nói chưa gặp bao giờ.
"Mẹ nó!" Tóc vàng xì một tiếng khinh miệt: "Mặt cũng không xấu mà, sao hỏi
ai cũng không biết?"
"Được rồi, rút đã."
"Hả? Không hỏi nữa à?"
"Đi ăn trưa đã, chiều tiếp tục."
"Hi hi..." Tóc vàng cười nịnh nọt lấy lòng: "Vẫn là anh Luân suy xét chu toàn,
thật sự em cũng hơi đói..."