Từ góc độ của Thẩm Khiêm có thể thấy sườn mặt yên tĩnh của cô gái, lần đầu
tiên phát hiện ra, lông mi cô vừa dài lại vừa rậm, giống như hai cây quạt nhỏ,
lúc đóng lúc mở.
"Vòng tay rất hợp với em." Trong lúc ngẩn người, câu nói chần chờ bên miệng
đã lâu, anh ta bị ma xui quỷ khiến mà nói ra.
Thẩm Loan cười khẽ: "Có thể là bởi vì trang sức không chọn người."
Ý là ai đeo cũng đều giống nhau.
Ánh mắt người đàn ông buồn bã: "...Ừ."
Lúc này Từ Minh đã quay lại, vừa đi vừa cười nói: "Tổng giám đốc Thẩm đợi
lâu rồi, thật sự rất xin lỗi. Đã hỏi qua rồi, năm người này đúng là chủ động xin
từ chức, tôi sẽ đóng dấu cho ngài."
Mấy dấu đỏ đóng xuống, nhiệm vụ của Thẩm Loan lần này thành công kết thúc.
"Tạm biệt."
"Ngài đi thong thả."
Thẩm Loan xoay người rời đi.
Sau khi cô ra ngoài, Thẩm Khiêm đứng lên, trả tài liệu trong tay văn cho Từ
Minh: "Kiểm tra đủ tư cách, không làm phiền ông làm việc nữa, tôi đi trước."
Từ Minh đưa anh ta tới cửa, thái độ tương đối cung kính.
Cho đến khi tiếng bước chân xa dần, ông ta mới thở phào một hơi, giơ tay sờ
trán đều là mồ hôi lạnh. Có trời mới biết vị Phật lớn này sao lại rảnh rỗi giá lâm
đến tòa miếu nhỏ này của ông ta, cũng không thông báo trước một tiếng, nói
đến là đến, hù chết ông ta...
Cũng may không có nguy hiểm!
Thẩm Loan đứng chờ thang máy, không lâu sau, Thẩm Khiêm cũng tới, chỉ là
anh ta ấn lên lầu.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Loan thấy đi lên cho nên không nhúc nhích, giây
tiếp theo lại bị bắt lấy cổ tay đi vào.
"Anh làm gì thế?" Cô hất Thẩm Khiêm ra, nhưng cuối cùng vẫn chậm, cửa
thang máy đã khép lại, chậm rãi đi lên.
"Hiếm khi tới một chuyến, dẫn em đi dạo, coi như làm quen với môi trường."
Anh ta ấn tầng 26.
"Em còn có việc."
"Sẽ không chậm trễ thời gian của em." So với Thẩm Loan nôn nóng và khó
chịu, Thẩm Khiêm tất nhiên cực kỳ có kiên nhẫn, trong giọng nói thậm chí
mang theo ý cười.
Thẩm Loan bình tĩnh lại: "Được rồi."
Bốn năm trước Minh Đạt như thế nào? Cô cũng rất tò mò.
"Không hỏi anh muốn dẫn em đi đâu sao?"
Tầng 26...
Nếu cô nhớ không lầm, có lẽ là văn phòng của Thẩm Khiêm.
Với tư cách là cổ đông của Minh Đạt, tương lai là người thừa kế, Thẩm Khiêm
tuy tạm chưa nắm quyền, nhưng công ty vĩnh viễn đều có một vị trí nhỏ cho anh
ta, tất nhiên cũng bao gồm văn phòng, thậm chí còn chuẩn bị thư ký chuyên
môn và trợ lý cho anh ta, mặc dù anh ta thường xuyên ở bất động sản Thiên
Thủy, rất ít khi tới Minh Đạt này.
"Đến rồi."
Thẩm Loan ung dung thản nhiên tránh bàn tay anh ta duỗi qua, đi ra ngoài
trước.
Thẩm Khiêm bắt lấy không khí, cũng không thèm để ý, cất bước đuổi theo.
Anh ta dẫn cô lên tham quan cả tầng lầu trước: "Ở đây có ba phòng họp..."
Bố cục cũng không khác với kí ức kiếp trước mấy, nhưng lắp đặt thiết bị rõ ràng
lại rất khác, xem ra sau này sẽ sửa lại.
"Chỉ có tầng này anh có thể làm chủ, cho nên tạm thời chỉ có thể dẫn em tham
quan chỗ này. Muốn đến xem phòng làm việc của anh không?"
Thẩm Loan căn bản không từ chối cơ hội, cũng chưa mở miệng đã bị anh ta túm
lấy đi vào bên trong.
"...Anh, anh buông tay ra, em tự đi."
Người đàn ông quay đầu, nhìn cô một cái thật sâu, sau đó buông lỏng lực đạo:
"Được."
Phòng làm việc của Thẩm Khiêm lớn và thoáng rộng hơn của Từ Minh, trang trí
sắp xếp cũng càng ngắn gọn thanh thoát hơn, lúc dẫm lên thảm dày cũng sẽ
không phát ra tiếng động.
"Ngồi đi." Anh ta chỉ bên cạnh sô pha.
Thẩm Loan gật đầu: "Em biết rồi."
Lúc này một cô gái có dáng người cao gầy đẩy cửa tiến vào, lúc tầm mắt chạm
phải Thẩm Loan thì hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Tổng giám
đốc Thẩm."
Cô ta gọi là Thẩm Khiêm.
"Chuyện gì?" Giọng nói nhàn nhạt, lại trở thành cậu cả nhà họ Thẩm cao cao tại
thượng.