Sau một lúc lâu anh mới mở miệng: "Thằng bé có thể khống chế không?"
"Lúc nào muốn khống chế cũng được."
Ý là nếu không muốn thì lại là chuyện khác.
Hai người đồng thời giương mắt, ánh mắt chạm vào nhau.
Thẩm Loan nhàn nhạt dời đi, nhìn về nơi khác: "Không có chuyện khác..."
"Có."
"?"
"Còn có một việc." Quyền Hãn Đình đưa một phần tài liệu qua: "Em xem cái
này đi."
Thẩm Loan mở ra, sau đó đọc nhanh như gió.
Càng đọc những trang sau càng nhăn mày chặt hơn.
Quyền Hãn Đình: "...Công ty này nợ bên ngoài rất nhiều, lúc nào cũng có thể
phá sản, để bảo đảm thì tốt nhất đừng dùng nó."
Công ty này không phải ai khác, đúng là công ty kiến trúc đã trúng thầu lúc
trước.
Thẩm Loan không tỏ thái độ, mà là tiếp tục lật xem những nội dung sau.
Khuôn mặt cũng ngày càng nghiêm trọng.
Quyền Hãn Đình: "Anh đoán trước khi em quyết định sử dụng nó thì em đã điều
tra rất chi tiết, mà kết quả cũng nhất định đã làm em vừa ý, nếu không sẽ không
ký hợp đồng nhanh như vậy. Nhưng em đã xem nhẹ một chuyện, ở trong nước
bình thường, nhưng tình hình ở nước ngoài cũng chắc chắn không thành vấn đề
sao?"
Hiển nhiên cũng không phải.
Sở Ngộ Giang điều tra cũng đã phát hiện có điều gì đó mờ ám.
Anh nói xong thì Thẩm Loan cũng đã lật qua tờ cuối cùng, tiện tay để tài liệu
sang một bên, chậm rãi giương mắt: "Tôi tò mò một điều, vì sao anh lại muốn
điều tra công ty này?"
"Vì sao anh làm vậy, chẳng lẽ em không rõ sao?" Anh híp mắt, cúi người tới gần
người phụ nữ.
Thẩm Loan không tránh cũng không lùi, trực tiếp đón nhận ánh mắt sâu thẳm
của người đàn ông.
Bỗng chốc, cô mỉm cười cong môi, một lát sau khuôn mặt lạinhư họa, phong
tình vạn chủng: "Sao thế, tôi phải biết rõ sao?"
Quyền Hãn Đình tiến lên, duỗi tay vòng lấy eo cô, thoáng chốc ôn hương
nhuyễn ngọc đã ở trong lồng ngực: "Nếu không phải vì em thì anh làm gì có
thời gian rỗi như vậy? Em không rõ thì ai rõ nữa?"
"Ai cũng có thể, nhưng không phải tôi."
Cô duỗi tay để trước ngực người đàn ông, tránh một cái, không phí sức lực gì đã
có thể thoát thân.
Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống: "Em có ý gì?"
"Cảm ơn tin tức của anh, tôi sẽ nhanh chóng phái người kiểm chứng."
"Không có gì nữa à?"
Thẩm Loan nhìn anh với khuôn mặt lạnh nhạt: "Nếu không thì sao nữa?"
"Em đang trốn tránh sao? Được, nếu em muốn giả ngu thì anh đây cũng không
ngại nói thẳng, anh điều tra công ty này là vì em, em hiểu không? Anh để ý em,
cho nên để ý tất cả những thứ liên quan đến em, bao gồm cả sự nghiệp mà em
đã cực khổ gây dựng."
"...Ồ."
"?"
"Không có chuyện khác thì anh đi trước đi."
"Thẩm, Loan!" Quyền Hãn Đình nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt cô vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có chút gợn sóng, không hề có chút
ánh sáng hay nhiệt độ nóng bỏng nào, tựa như đang nhìn một người bạn hết sức
bình thường.
Quyền Hãn Đình bỗng nhiên cảm thấy rất vô lực.
Rõ ràng muốn tìm một đường sống từ tuyệt cảnh, đúng là lúc đầu niềm tin tràn
trề, nhưng càng đi lại càng uể oải.
"Tôi đã mở một mắt nhắm một mắt để anh được bên cạnh Tán Tán rồi, anh còn
muốn thế nào nữa?"
"Anh muốn mẹ của con..."
"Anh quá tham lam rồi."
"Nhưng em vốn chính là của anh!" Quyền Hãn Đình đột nhiên kích động hét
lên: "Em là của anh, đời này chỉ có thể là của anh thôi!"
Thẩm Loan cười lạnh: "Tôi không thuộc về bất cứ kẻ nào cả, cũng bao gồm cả
anh."
Nói xong, kéo ngăn kéo ra, lấy một tập tài liệu từ bên trong ra: "Hôm nay anh
giúp tôi, có qua có lại, tôi cũng nên tỏ chút lòng thành." Cô dùng ngón trỏ bên
tay phải chỉ vào tập tài liệu: "Bây giờ, vật quy nguyên chủ."
Nói xong, trực tiếp cầm tập tài liệu để vào trong lòng ngực của người đàn ông.
Quyền Hãn Đình vội vàng giơ tay, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Thẩm Loan lập tức rời đi để một mình anh đứng tại chỗ, đối mặt với phòng làm
việc trống rỗng và tập tài liệu lạnh như băng.
Quyền Hãn Đình mở ra, rốt cuộc là thứ gì thế?
Giây tiếp theo, tầm mắt bỗng nhiên cứng lại, quai hàm căn chặt, nắm đấm chặt
đến mức phát ra tiếng kêu.
"Thẩm Loan —" Anh xoay người đuổi theo, cực kỳ tức giận: "Em lại đây nói rõ
ràng cho anh! Đây là có ý gì?!"
Tiếng rít gào quanh quẩn trong biệt thự trống trải, đáng tiếc lại không có ai đáp
lại anh đôi câu.
"Thẩm Loan đâu?" Anh chạy ra bên ngoài, kéo lấy một vệ sĩ rồi hỏi.
"Cô, cô chủ vừa rồi... Ra... Ra ngoài rồi..."
"Đi hướng nào?"
"Không chú ý..."
"Đáng chết!"
Biệt thự số 1.
Quyền Hãn Đình thất hồn lạc phách đi vào nhà, tập tài liệu trong tay bị anh niết
chặt sắp hỏng.
Đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
"Lục ca, anh về rồi à!" Lục Thâm lên nghênh đón: "Thế nào? Anh giúp cô ấy
một chuyện lớn như thế, có phải Thẩm Loan cảm động muốn khóc luôn
không?"
Quyền Hãn Đình đảo mắt, tơ máu ngập tràn trong mắt, tầm mắt rơi xuống
khuôn mặt anh ta.
Trong lòng Lục Thâm lộp bộp một tiếng.
Chẳng lẽ không có ích à?
Sao lại thế được?
Với tính cách yêu ghét rõ ràng kia của Thẩm Loan, thì cho dù không bởi vậy mà
tha thứ cho Lục ca, thì tốt xấu gì cũng sẽ "Cảm ơn" một tiếng chứ.
Sao, sao lại thế này được?
Sắc mặt bây giờ của Quyền Hãn Đình đã không thể dùng từ "Khó coi" để hình
dung nữa rồi, quả thực chính là mất hồn lạc vía, sống không còn gì luyến tiếc
nữa rồi.
"Xảy, xảy ra chuyện gì thế anh? Có phải cách này vô dụng không? Không quan
trọng, chúng ta nghĩ tiếp là được mà..."
Quyền Hãn Đình thu hồi ánh mắt, đưa tài liệu cho Sở Ngộ Giang ngồi bên cạnh:
"Đi điều tra xem rốt cuộc sao lại thế này!"
Nói xong, lập tức lên lầu, biến mất trước mắt mọi người.
"Cái mẹ gì thế?" Lục Thâm cướp lấy rồi nhanh chóng mở ra, không đến 30 giây
thì ánh mắt càng ngày càng kinh ngạc, kèm theo khuôn mặt dại ra cùng với cơ
mặt đang giật giật.
"Cô ta vậy mà..." Nửa câu sau vì khó tin nên không thể tiếp tục.
Lông mày Sở Ngộ Giang hơi nhíu lại, cũng đi qua xem...