Sở Ngộ Giang và Lăng Vân may mắn không giết chết bọn họ.
Mà người lúc ban đầu Quyền Hãn Đình bắt được, sau khi bị Thẩm Loan thẩm
vấn và bị lấy thi thể để làm mồi nhử của kẻ thù, cuối cùng cũng có thể xuống
mồ bình an.
Tiếp theo...
Chính là hỏi ra những tin tức hữu dụng từ trong miệng những người này!
Mười hai người bị giam trong mười hai phòng thẩm vấn khác nhau, Quyền Hãn
Đình và Thẩm Loan phân công nhau hành động, mỗi người thẩm vấn sáu người,
anh dẫn theo Lăng Vân, còn Thẩm Loan dẫn theo Sở Ngộ Giang.
Mỗi ngày từ rạng sáng đến hừng đông, đèn trong lầu một trong tầng hầm vẫn
sáng trưng.
Mà ban ngày tiếng ồn với đề-xi-ben siêu cao làm mọi người không thể ngủ
được, một khi phát hiện người nào đang ngủ trong hình ảnh giám sát, Lăng Vân
và Sở Ngộ Giang sẽ dùng biện pháp đau đớn nhất để khiến mấy người đó tỉnh
lại.
Không có người ngu đến mức muốn thử mấy thứ đó, cho nên, bọn họ chỉ có thể
—cố gắng để không ngủ!
Ba ngày, trong mười hai người đó đã có một số bị khuất phục rồi.
Ngày thứ tư, người cứng miệng nhất cũng đã thành công bị cạy ra.
Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình thu dọn lại những đồ vật dùng để thẩm vấn,
cuối cùng cũng kết lại ba tin tức hữu dụng—
Thứ nhất, mấy năm nay nhà họ Bình cũng không phải hoàn toàn ở ẩn, vẫn duy
trì các giao dịch với thế giới bên ngoài, nhưng chỉ có một đối tác duy nhất, là
"đồng minh đáng tin cậy" sau khi đã lựa chọn kỹ càng.
Thứ hai, dòng chính nhà họ Bình nắm giữ khoa học và kỹ thuật công nghệ vượt
xa trình độ hiện đại, bọn họ có đại não có thiên phú và khả năng thực hành làm
người ta phải kinh ngạc cảm thán, ngoài dòng chính ra thì không có ai biết rốt
cuộc bọn họ có thành quả nghiên cứu đáng sợ đến mức nào.
Thứ ba, dòng chính nhà họ Bình ở thị trấn Thiên Sơn của Vân Nam! Nơi đó dãy
núi trải dài, khí hậu phù hợp, bởi vì giao thông không thuận lợi nên ít người đặt
chân đến.
...
Lúc kết quả kiểm tra của Tán Tán được phòng thí nghiệm P gửi qua fax tới,
Thẩm Loan nhìn thấy những số liệu được đánh dấu màu đỏ đó thì biết không
thể tiếp tục kéo dài nữa.
"Em muốn đến Vân Nam." Không phải thương lượng, mà trực tiếp nói cho
Quyền Hãn Đình biết quyết định của cô.
Người đàn ông cũng không bất ngờ lắm, nhưng vẫn khuyên cô phải bình tĩnh:
"Anh đồng ý, nhưng chờ đến lúc có kết quả kiểm tra của ngài Trâu rồi nói tiếp,
được không?"
Sắc mặt Thẩm Loan lạnh lùng, cơ mặt căng cứng vì căng thẳng cực độ.
Mà nguyên nhân tạo thành những chuyện này...
Quyền Hãn Đình rút kết quả kiểm tra trong tay cô ra, lúc ánh mắt đảo qua
những số bị đánh dấu đỏ thì ngực như bị đâm một phát.
Đau đớn khiến anh như không thể thở được.
Nhà họ Bình, Diêm Tẫn, còn có kẻ đứng đầu giấu đầu hở đuôi phía sau màn kia
— đều đáng chết!
"Lục gia." Sở Ngộ Giang từ bên ngoài tiến vào, dưới chân như có gió thổi qua,
hơi gật đầu khi thấy Thẩm Loan cũng ở đây.
"Điều tra được gì rồi?"
Anh ta đưa một phần tài liệu qua: "Đây là tài liệu điều tra liên quan đến Nghiêm
Cẩn, tài liệu cho thấy thân phận này cũng không liên quan đến nhà họ Nghiêm ở
Kinh Bình."
Đều họ Nghiêm, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan đồng thời cùng nhau xem tư liệu, điều tra rất
kỹ càng tỉ mỉ, cuối cùng kết quả đúng như lời Sở Ngộ Giang nói, "Nghiêm" này
không phải "Nghiêm" kia.
Cạch một tiếng, Quyền Hãn Đình khép tư liệu lại.
Có nghĩa những suy đoán này cũng tạm thời kết thúc.
Sở Ngộ Giang lúc này mới mở miệng báo cáo chuyện thứ hai: "Các từ binh của
nhà họ Bình đều đã xử lý rồi, cũng sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện."
"Được. Cậu chuẩn bị một chút đi, không lâu nữa chúng ta sẽ đến Vân Nam một
chuyến."
Thẩm Loan nghe vậy, không khỏi ngẩn ra: "Thật ra anh không cần —"
"Không cần cái gì?" Quyền Hãn Đình cắt ngang lời nói của cô: "Em cảm thấy
anh sẽ yên tâm để mình em mạo hiểm sao?"
"Không phải một người, em sẽ dẫn theo Nhị Tử và Tam Tử."
Quyền Hãn Đình hừ lạnh: "Đừng cho là anh không biết lúc trước chính là hai
người kia bắt cóc em. Tình trạng bây giờ của Tán Tán, bọn họ cũng thoát không
khỏi liên quan đâu. Nếu không phải thấy ba năm qua hai người bọn họ rất trung
thành và tận tâm với em, anh tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ ở lại bên cạnh
em!"
Thẩm Loan yên lặng.
Lúc trước do tình thế ép buộc nên mới phải dùng đến Nhị Tử và Tam Tử, một
mặt do cô thiếu người, mặt khác cô cũng cần nghe được tin tức liên quan đến
nhà họ bình từ miệng hai người bọn họ.
Nên cô mới hứa tha mạng cho hai người.
Sau đó hai người lại trung thành coi cô là chủ, cũng làm việc rất tỉ mỉ, Thẩm
Loan lúc này mới giao những trọng trách lớn cho hai người đó, sau đó càng
dùng càng thuận tay.
"Nhưng cơ thể anh còn chưa hồi phục..." Thẩm Loan nhíu mày.
"Hàn khí đã được trừ tận gốc rồi, những cái khác đều là vết thương nhỏ không
quan trọng."
Thẩm Loan không nói chuyện chứng tỏ cô vẫn không đồng ý.
Quyền Hãn Đình thở dài: "Loan Loan, anh đã để con trai thua thiệt quá nhiều
rồi, không thể tiếp tục như thế nữa, em hiểu không?"
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng gật đầu: "...Được."
"Yên tâm, anh sẽ dẫn Sở Ngộ Giang và Lăng Vân theo, Tam ca và Tiểu Thất ở
lại chăm sóc Tán Tán."
Từ "chăm sóc" này ngoài có nghĩa là "trông coi", và "chăm sóc" ra, thì còn có
nghĩa bảo vệ Tán Tán an toàn nữa.