lờ mờ.
Cô ta bị che hai mắt lại, tay và chân cũng không được tự do.
Ý thức về lại, cô ta nhớ ra chính mình đang bị trói tới.
Cô ta không dám di chuyển, sợ bọn bắt cóc biết cô ta đã tỉnh, sẽ đánh ngất cô ta
thêm một lần nữa.
Cho nên, chỉ có thể cố gắng thở đều, để cho mình nhìn qua như đang còn ngủ
say.
Cạch cạch ---
Là tiếng cửa sắt bị đẩy ra.
Có lẽ là sắt bị gỉ, toàn bộ quá trình không được lưu loát cho lắm.
"Đại ca, cô em này còn chưa tỉnh lại."
"Ném nước ở bên cạnh cô ta, đừng chết khát là đươc."
Sức tay của người đàn ông không nhỏ, chính xác là vô cùng kém, một chai nước
khoáng trực tiếp đập phải bắp chân Kỳ Tử Nhan, làm cô ta suýt chút nữa thét ra
tiếng.
Nhưng bản năng sinh tồn vẫn làm cô cắn răn vượt qua được.
Không thể kêu... Không thể bị phát hiện.
"Được rồi, khóa cửa kĩ vào, bây giờ chờ bên lão tam cầm tiền về, sau này chúng
ta sẽ ăn sung mặc sướng, không bao giờ buồn."
"Ha ha... Hơn chục triệu đó, có bao nhiêu nặng? Cả đời em cũng chưa từng thấy
nhiều tiền như vậy."
"Thằng ngu, chờ thằng ba về, cho mày xách trước, tự xem đi..."
Tiếng đóng cửa truyền đến, tiếng nói chuyện càng lúc càng xa.
Kỳ Tử Nhan giật giật cẳng chân, may mà không tổn thương đến xương cốt...
Bỗng nhiên, cả người cô ta đều ngơ ngẩn.
Tiểu Yên đâu?
Các cô đều bị trói tới cùng nhau, nhưng vừa rồi người nọ chỉ ném xuống một
chai nước khoáng, chứng minh rằng trong gian phòng này chỉ có cô ta, vậy
Thẩm Yên bị giam ở đâu?!
Có phải đã bị...
Kỳ Tử Nhan như rơi vào hầm băng.
Có lẽ là quá mức sợ hãi, cơ thể của cô ta ngăn được run rẩy, hai dòng nước mắt
từ dưới miếng vải đen chảy xuống khóe miệng, mặn đến phát khổ.
Làm sao bây giờ?
Cô ta nên làm gì bây giờ?
Nghe được ý của hai người, một người là tên là "lão tam" đã đi lấy tiền chuộc,
mấy chục triệu tiền chuộc...
Sau khi bọn họ nhận được sẽ thả cô ta và tiểu Yên không?
Kỳ Tử Nhan nhớ tới thiên kim nhà giàu bị bắt cóc trong phim ảnh, mặc dù
người nhà đã đưa tiền chuộc, cuối cùng vẫn cứ giết chết con tin, hơi thở của cô
ta cứng lại, tay chân lạnh lẽo.
...
Cách một cánh cửa sắt, bên ngoài lại là một cảnh tượng khác.
Hai người đàn ông khóa chặt cửa sau, ngồi lại vị trí lúc trước, cầm lấy lon bia
còn chưa uống xong cụng vào nhau ---
"Cạn!"
Một hộp thiếc tạm thời làm bàn ăn, bên trên thả hai dĩa đậu phộng.
"Ậc --- quá mẹ nó thoải mái!" Người đàn ông nói xong, mạnh mẽ vò lon bia
không thành một cục, thuận tay ném vào trong góc.
Sau vài tiếng lộc cộc, dừng ở bên chân người phụ nữ.
Thẩm Yên nhíu mày, trong mắt hiện lên sự không vui: "Anh cẩn thận một chút."
"Ồ, thật ngại quá, đã quên còn có một đại tiểu thư ở đây."
"Anh!"
"Chậc chậc, anh, anh em, cô nàng này còn tức giận nữa." Lão nhị lại mở một
lon bia: "Nhưng mà, dáng vẻ trợn mắt này đúng là xinh đẹp. Anh nói xem cái
loại thiên kim nhà giàu này, da trên người có phải là mềm hơn mấy người phụ
nữ khác không?"
Lão đại cười nhạo một tiếng: "Chi đống tiền ra, mày nghĩ sao?"
"Nhìn qua có vẻ còn mềm hơn cả mấy người phụ nữ ở Hồng Tháp Lâu, khà khà,
nếu như có thể sờ một cái..."
"Lão nhị, mày như vậy thì không đúng rồi. Người ta là chủ thuê, lại không phải
mấy con vểnh mông trong phòng trọ, tôn trọng một chút đi." Lời tuy như vậy,
nhưng tươi cười trên mặt người đàn ông lại đáng khinh đến cực điểm, đôi mắt
từ khuôn mặt người phụ nữ quét xuống cổ, thuận thế đi xuống, sau đó là ngực,
bụng, đùi...
Sắc mặt Thẩm Yên tái nhợt, né tránh sự quan sát suồng sã của người đàn ông:
"Miệng các anh sạch sẽ một chút!"
Lúc này, nếu những người khác ở đây, chắc là sẽ vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì tay chân của Thẩm Yên không có bị trói, trên mắt cũng không bị bịt vải
đen, cô ta ngồi ở trong một góc, tuy rằng áo quần bệnh nhân trên đã nhăn nhúm
bẩn thỉu, có chút thảm hại, nhưng sắc mặt cô ta hồng hào, hành động tự do, thái
độ với hai tên bắt cóc cũng không phải là sợ hãi, ngược lại còn có vài phần vênh
mặt hất hàm sai khiến.
Thấy thế nào đều không giống như con tin bị bắt cóc..
"Chậc chậc! Cô ấy ngại miệng em không sạch sẽ đó!" Lão nhị uống vào nửa lon
bia, hài lòng ợ ra.
So với cách uống rượu như bò của gã ta, hiển nhiên lão đại văn nhã hơn rất
nhiều, chỉ là thỉnh thoảng đôi mắt kia sẽ chiếu ra ánh sáng như sói, so với mãnh
thú còn khủng bố hơn vài phần.
"Cô Thẩm, thật sự xin lỗi, hai anh em tôi đều là tục nhân, cái miệng này ấy, sợ
là không sạch sẽ được."
"Các anh còn muốn nhận được tiền không? Đừng quên ai mới là người thuê!"
"Tiền?! Ha ha ha ---" Người đàn ông cười to, không những không bị kinh sợ,
ngược lại càng không sợ hãi: "Cô chỉ thù lao khi bắt cóc vị trong kia?"
Thẩm Yên mơ hồ nhận thấy được không đúng, nhưng đến cuối cùng xảy ra vấn
đề ở đâu, cô ta lại không nói ra được.
Thái độ trước mắt của hai người, chuyển biến nhanh như vậy, cô ta có hơi lo
lắng.
Sau đó giả vờ cứng rắn, ý đồ làm đối phương có điều kiêng kị: "Cẩn thận chọc
giận tôi, mấy người một xu cũng không lấy được đâu!"
Hai người đàn ông liếc nhau, sau đó nở nụ cười còn kinh khủng hơn.
"Cô cho rằng chúng tôi hiếm lạ một trăm nghìn kia của cô?"
Thẩm Yên nhíu mày.
Lão nhị thiếu kiên nhẫn, buột miệng thốt ra: "Làm xong vụ này, đừng nói là một
trăm nghìn, chúng tôi mấy chục triệu cũng có!"
Mấy chục triệu?
Thẩm Yên nghĩ đến khả năng nào đó, ánh mắt bỗng run lên, lạnh giọng chất
vấn: "Các anh cuối cùng đã làm gì?!"
Lão đại ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, một tay gõ nhịp, vui vẻ thoải
mái: "Tất nhiên là thuận nước đẩy thuyền, làm khoản làm ăn lớn."
"Có ý gì?" Thẩm Yên đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.
Sợ hãi mô hồ.
"Ý là, chúng tôi bảo người nhà họ Kỳ đưa 13 triệu tiền chuộc tới đổi lấy hai cô,
chắc lúc này đã tới tay rồi."
"13 triệu?" Người phụ nữ trợn to mắt.
"Đúng vậy, loại thân phận giống như cô lớn nhà họ Kỳ, giá cả tất nhiên không
thể quá thấp."
"Ai cho các anh đi vơ vét tài sản nhà họ Kỳ?"
"Không phải cô sao?" Lão đại cười tủm tỉm nhìn cô ta một cái: "Địa điểm bắt
cóc, con đường chạy trốn, những thứ này không phải là một tay cô bày ra sao?
Sao lúc này lại bắt đầu tỏ vẻ vô tội rồi?"
Lão nhị: "Anh, đầu óc của người phụ nữ này không được rồi! Chuyện mình
làm, quay đầu đã quên."
"Không... Không phải tôi..." Thẩm Yên lắc đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy:
"Tôi không bảo các anh bắt cóc, tôi chỉ bảo các anh giả mạo làm côn đồ bắt Kỳ
Tử Nhan lại, sau đó báo cho Kỳ Tử Thần, chờ anh ấy xuất hiện, tôi sẽ làm bộ
bảo vệ Kỳ Tử Nhan, các anh lại cho tôi chút miệng vết thương trên người là
được... Tôi không nói cho các anh bắt cóc..."
"Hừ --- bắt người và bắt cóc có gì khác nhau? Nếu cô đã an bài xong hết rồi, đối
phương lại là thiên kim nhà giàu, cơ hội thật tốt, ba anh em chúng tôi thuận tay
kiếm chút phí vất vả thì có gì mà không được?"
"Các anh đây là phạm tội! Bị bắt được thì phải ngồi tù!"
Ánh mắt lão đại trầm xuống.
Lão nhị trực tiếp "phì" một tiếng, tiến lên hai bước, nắm tóc Thẩm Yên lên cho
một bạt tai: "Con đà bà thối, đen đủi! Còn dám nguyền rủa ông, có tin ông làm
chết mày tại đây không!"
Bây giờ Thẩm Yên mới biết sợ, trong mắt cuồn cuộn sợ hãi, bất chấp bị cái tát
kia làm nhục, cô ta liều mạng đem mình rúc vào một góc, run bần bật.
"Vừa rồi không phải mày còn rất có bản lĩnh à? Sao bây giờ lại kinh sợ như con
chó mẹ thế?" Lão nhị hùng hùng hổ hổ ngồi lại, tiếp tục uống: "Con đàn bà nào
cũng là đồ đê tiện! Mình làm vẻ mặt dịu dàng với nó, nó cảm thấy mình dễ bị
ức hiếp, giây tiếp theo đã lên trên đầu mình ị phân, mình trực tiếp ra tay, vài cái
tát là đàng hoàng, lập tức biết điều, cúng mình như cúng tổ tông. Nói trắng ra là,
chỉ ba chữ --- thích ăn đòn!"
Cả người Thẩm Yên đều bối rối.
Cô ta chỉ muốn làm cho Kỳ Tử Thần cảm kích cô ta, trước nay chưa từng nghĩ
tới sẽ kinh động đến người lớn hai bên, gây ra chuyện đến bước bắt cóc này.
Bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó xuống, an toàn của bản thân cô ta cũng không
dám bảo đảm.
Lão đại lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Cô cũng đừng nói cái gì mà ngồi tù hay
không ngồi tù, nếu chúng tôi xong đời, cô cũng sẽ không có kết cục tốt. Đồng
lõa, đồng bọn, những thứ này cô sẽ không trốn thoát cái nào đâu!"
Thẩm Yên như bị sét đánh.
Đồng lõa...
Đồng bọn...
Hai từ này quanh quẩn ở trong đầu cô ta, không, rõ ràng là không phải như thế,
nhưng cô ta đã không giải thích được.
Lão đại: "Chúng ta bây giờ đã là châu chấu trên một còn thuyền, cho nên, tốt
nhất cô đừng có giở trò gì, nếu không ---"
Thẩm Yên chợt ngẩng đầu, đồng tử vì sợ hãi mà không ngừng thu nhỏ lại: "Tôi
bảo đảm sẽ không bán đứng anh, anh thả tôi đi được không?"
"Đi?"
"Đúng, vừa rồi anh cũng nói, chúng ta là trên một con thuyền, tôi vì tự bảo vệ
mình, chắc chắn sẽ không khai các anh ra..."
Người đàn ông nhướng mày: "Vị kia đang ở trong đó, cô không cứu? Tiết mục
an bài trước đó, không diễn nữa?"
"Không diễn, không diễn nữa, anh thả tôi đi đi..."
Lão nhị vội la lên: "Đại ca, anh đừng nghe con đàn bà này! Ai biết nó có thể
khai chúng ta ra không."
"Sẽ không, ta chắc chắn sẽ không..." Thẩm Yên liên tục bảo đảm.
Cô ta bây giờ chỉ nghỉ bảo vệ tính mạng, tôn nghiêm, khí phách, phong thái cái
gì cũng không để ý nữa, sống mới là quan trọng nhất!
Đáy mắt lão nhị xẹt qua một tia tối, vuốt ve cằm: "Cũng không phải không thể
thả cô đi, nhưng dù sao cô cũng phải làm chúng tôi an tâm mới được."
Lão đại nhíu mày.
Thẩm Yên gật đầu: "Anh có cái gì yêu cầu, tôi chắc chắn sẽ làm theo!"
"Trên đời này, chỉ có người phụ nữ khăng khăng một mực mới sẽ không phản
bội đàn ông, cô hiểu không?"
Cô ta hung hăng ngẩn ra.
Lão đại ngầm hiểu, ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía Thẩm Yên đã nhiễm một
tầng ý vị khó nói, xứng với nụ cười bỉ ổi bên miệng, Thẩm Yên có ngu cũng
biết đối phương muốn làm gì.
Cô ta gắt gao siết chặt vạt áo trước, cuộn mình lại.
Không...
"Một người phụ nữ, chỉ có chiếm cơ thể của cô ta, mới biến cô ta thành người
một nhà, mới không sợ cô ta hai lòng. Nếu cô muốn chạy, cũng được, vậy ở bên
hai anh em chúng tôi vui đùa một chút!! Ha ha ha..."
"Đại ca, anh đã quên còn có lão tam, nó cũng đã rất lâu chưa ăn thịt." Huống
chi, còn là thịt thơm, mềm như vậy...
"Được, chúng ta cứ làm xong trước, chờ lão tam trở về lại làm tiếp."
Nói xong, hai người đồng thời tới gần.
"Tránh ra --- các người tránh ra --- đừng chạm vào tôi --- cứu mạng! Cứu mạng
- --"
"Kêu đi, vô dụng, kho hàng này đã vứt đi bảy tám năm, chuột già còn chẳng tới,
huống chi là người? Chậc... Chỗ này hình như còn là cô chọn, nói cái gì mà tính
an toàn tốt, tính bí mật cao, tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện."
Thẩm Yên dằn lại quần áo bệnh nhân trên người, nưng hai người đàn ông đồng
thời ra tay, cô ta căn bản là không có cơ hội phản kháng.
Chỉ mới một lát, đã bị lột sạch sẽ.
"Anh, người phụ nữ này thật trắng..."
"Đời này tao còn chưa từng ngủ với thiên kim nhà giàu, có lần hôm nay, cũng
không tính sống uổng phí rồi."
Thẩm Yên hối hận.
Cô ta không nên bảo hổ lột da, lại càng không nên tin tưởng hai tên lưu manh
chó chết này.
Làm sao bây giờ?
Cô ta nên làm sao bây giờ...
Nếu bị này hai người này thực hiện được, vậy đời cô ta xong rồi.