Mục lục
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời còn chưa dứt lời mà lửa giận đã bắt đầu bùng cháy.

Sự lạnh lẽo thấu xương đánh úp vào khiến Chung Ngọc Hồng sững sờ tại chỗ,

giây phút đó bà ta đã quên phản ứng.

Đến lúc hồi phục lại tinh thần thì Thẩm Loan đã dẫn theo Tán Tán vào nhà, cô

gái nhỏ nắm lấy ống quần đi bên cạnh cô.

Giống như bọn họ mới là một nhà ba người, mà Chung Ngọc Hồng bà ta chỉ là

người ngoài.

"Bà chủ?" Thím Dương cực kỳ cẩn thận thử hỏi bà ta.

Khuôn mặt Chung Ngọc Hồng không cảm xúc, xoay người rời đi.

Bà ta biết bà ta nên làm gì rồi...

Nhưng không đợi bà ta có hành động gì thì ngày hôm sau Thẩm Loan đã chủ

động tìm tới cửa—

"Bà Tống, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện, bà nghĩ sao?"

Lúc đó Tống Khải Phong cũng đang ở đấy, hai anh em Tống Chân và Tống Kỳ

đúng lúc ở đây báo cáo công việc.

Hizzz.

Chung Ngọc Hồng gật đầu: "Được, cô và tôi đến phòng làm việc đi."

Thẩm Loan không nhúc nhích: "Tôi nghĩ nói với mọi người ở đây cùng biết sẽ

tốt hơn."

"Cô chắc chứ?" Chung Ngọc Hồng nhìn cô một cái thật sâu rồi mở miệng.

"Đương nhiên." Cô cười khẽ.

Để mấy người giúp việc lui xuống, sảnh chính lớn như vậy cũng chỉ còn mấy

người.

Thẩm Loan dẫn theo hai đứa nhỏ ngồi về phía đối diện hai vợ chồng Tống Khải

Phong.

Hai anh em Tống Chân ngồi xuống một bên.

Trận chiến này.

Kẻ thù đã rõ như ban ngày.

Tầm mắt của Tống Khải Phong rơi vào trên mặt Thẩm Loan, giọng nói nặng nề:

"Cô muốn nói chuyện gì?"

"Tán Tán không phải con trai Tống Duật."

Cô nói rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng dừng trong lỗ tai những người khác thì lại

thành thứ long trời lở đất.

"Cô nói cái gì?!" Tống Khải Phong chợt đứng dậy, đáy mắt lộ ra khiếp sợ:

"Cô..."

Ông ta nhìn Tán Tán không nói lời nào từ lúc đi vào đây đến giờ: "Lặp lại lần

nữa?!"

Thẩm Loan đón nhận ánh mắt của anh ta, không hề né tránh mà cũng không có

chút chột dạ nào: "Tán Tán không phải con trai của Tống Duật."

"Cô—"Ngực của ông cụ phập phồng liên tục, hiển nhiên tức giận đến không

nhẹ.

Chung Ngọc Hồng cũng từ tỉnh lại từ ngạc nhiên, vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt

sụp đổ với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được: "Cô nói bậy!"

Giọng điệu bén nhọn, còn ẩn chứa chút điên cuồng.

Thẩm Loan cong môi, nhẹ kéo ra một tia châm chọc: "Không phải ngài đã sớm

hoài nghi rồi sao? Theo lý thuyết thì không nên kinh ngạc như vậy mới đúng

chứ."

Ánh mắt bà cụ hơi lóe: "Lúc nào tôi..."

"Đừng phủ nhận, trong lòng ngài biết rõ là được rồi, không cần giải thích bất kỳ

thứ gì với tôi đâu."

Chung Ngọc Hồng cũng khó có thể tiếp tục được.

Tống Chân và Tống Kỳ liếc nhau, không ngờ hôm nay đến đây báo cáo công

việc mà lại có thể nghe thấy chuyện lớn như vậy.

Nhưng mà giây tiếp theo, hai người đã không còn lạc quan như vậy nữa rồi.

Lúc trước trước khi quyết định dẫn người về, Tống Khải Phong đã lệnh cho hai

người bọn họ đi điều tra tin tức liên quan, trong đó chuyện quan trọng nhất là

phải xác định được quan hệ huyết thống của đứa bé và Tống Duật.

Tống Khải Phong lệnh cho bọn họ, thì bọn họ lại phân phó cho cấp dưới.

Cứ đi xuống theo từng cấp độ như vậy, cuối cùng thứu đưa đến tay bọn họ là

một phần tư liệu cá nhân của Thẩm Loan và một phần báo cáo xét nghiệm ADN

có kết quả chính xác 99,9%.

Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện trước mắt này— Thẩm Loan tự nói rằng Tán

Tán không phải con ruột của Tống Duật!

Xét đến cùng, bọn họ cũng không thể thoái thác được tội của mình!

"Không thể nào." Tống Khải Phong sau khi trải qua kinh ngạc, bây giờ đã trở

nên bình tĩnh hơn: "Báo cám giám định DNA sẽ không lừa người. Tôi tự mình

cầm tóc của Tán Tán sau đó giao cho bệnh viện đáng tin cậy, rồi đứng tại chỗ

nhìn bác sĩ đưa ra kết quả."

Tống Chân nhướng mày, ánh mắt không tự giác phát ra tia sáng.

Tống Kỳ buồn bực, nhưng rất nhanh đã hiểu được. Ông cụ đây là không yên

tâm về kết quả mà bọn họ điều tra, cho nên tự mình làm một lần nữa mới yên

tâm.

Ôi...

Thật đáng tiếc, không phải kết quả vẫn bị đục lỗ sao.

Anh ta thoáng nhìn về phía Thẩm Loan, trên mặt vẫn nghiêm túc như cũ nhưng

trong lòng lại lén lút hú lên một câu: Trâu lắm!

Chỉ thấy người phụ nữ hơi mỉm cười, môi đỏ khẽ mở: "Số liệu có thể làm giả,

báo cáo cũng có thể làm sai. Bệnh viện là bệnh viện, bác sĩ là bác sĩ, ông có thể

bảo đảm mỗi một bác sĩ trong bệnh viện mà ông tin tưởng đều đáng tin cậy như

vậy sao?"

Cười như không cười, có ý sâu xa.

"Cô hối lộ bác sĩ giám định sao?!"

Cô không trả lời, nhưng đó cũng có thể là một loại cam chịu.

"Cô — làm sao dám?!"

Thẩm Loan không dao động.

Chung Ngọc Hồng lại lắc đầu: "Lời nói của cô có trăm ngàn chỗ hở! nhận hối lộ

đối với một nhân viên y tế mà nói là phải gánh vác trách nhiệm rất lớn, một khi

bị phát hiện sẽ bị thu và huỷ giấy phép, sẽ không bao giờ có thể làm nghề này

được nữa, vậy cô phải dùng bao nhiêu tiền mới thu mua được đối phương chứ?"

Một người phụ nữ xuất thân từ mấy chỗ ong bướm thì sao có thể có nhiều tiền

như vậy chứ?

Thẩm Loan cong môi, nhanh như vậy mà đã có thể bình tĩnh để kéo tơ lột kén,

đúng là cô xem thường bà lão này rồi.

Cũng đúng, chủ mẫu cầm quyền của gia tộc lớn của Kinh Bình, sao có thể là

nhân vật đơn giản chứ?

"Nếu báo cáo xét nghiệm DNA cũng có thể làm giả, vậy vì sao tài liệu lại không

thể?"

Đồng tử Chung Ngọc Hồng rụt lại, tức giận không nói nên lời chỉ biết chỉ vào

Thẩm Loan.

Hóa ra đều là giả.

Tất cả mọi chuyện đều là âm mưu do người phụ nữ này tỉ mỉ lên kế hoạch!

Khoan đã...

Trong đầu Chung Ngọc Hồng đột nhiên hiện lên chuyện gì đó, giống như tìm ra

một chút sự thật trong đám giả dối này: "A Duật nói nó có phụ nữ ở bên ngoài,

còn có cả con nữa, chuyện này sẽ không giả đâu."

Huống chi, đây là câu anh ta nói trước khi chết.

Con trai của mình nên Chung Ngọc Hồng hiểu nhất, anh ta không thể nào dùng

mấy lời này để lừa gạt cha mẹ được.

Thẩm Loan gật đầu: "Tống Duật đúng là có một phụ nữ bên ngoài, cô ấy tên là

Trương Mạn. Nhưng thật đáng tiếc, cô ấy đã bị con dâu danh chính ngôn thuận

của nhà họ Tống các người hại chết hai năm trước rồi."

Dừng một chút sau đó bổ sung: "Bị chết... Không còn mặt mũi."

"Hiểu Kinh sao?!" Chung Ngọc Hồng hô lên một tiếng.

"Sao thế, không nghĩ tới? Không phải mẹ chồng thì nên hiểu con dâu nhất sao?"

Thẩm Loan cong môi: "Phan Hiểu Kinh là người có đức hạnh thế nào, hẳn là

ngài cũng đã biết rồi nhỉ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK