của Tưởng Thạc Khải rõ như ban ngày.Ngay cả Cổ Thanh luôn có thành kiến
với anh ta cũng phải thừa nhận điểm này.Thẩm Loan có hoả nhãn kim tinh càng
thấy rõ điều này."Trọng dụng người tài?" Anh ta nhẹ giọng xuy một cái: "Cô
thấy tôi như vậy giống một người "tài" sao?""Sao lại không giống?"Tưởng Thạc
Khải lại cứng họng.Vẻ mặt vặn vẹo trong chớp mắt, một cảm giác chưa từng có
trước đây tràn vào lồng ngực, đây là lần đầu tiên...Anh ta nhếch khóe miệng đầy
mỉa mai.Người thân chưa bao giờ coi trọng, bạn bè chưa bao giờ thừa nhận, bây
giờ lại nghe được điều này từ miệng của một người phụ nữ mới quen biết được
nửa năm, rõ ràng chính xác, vô cùng có thành ý.Tưởng Thạc Khải không biết
nên khóc hay nên cười.Thẩm Loan nhìn chằm chằm phía trước, vẫn chưa chú ý
tới sự biến hóa trên khuôn mặt của người đàn ông.Cho đến khi xe dừng lại trước
cửa bệnh viện, hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau.Thẩm Loan cảm thấy,
không cần nhiều lời chỉ cần thể hiện rõ điều mình muốn, mà đối phương là một
người thông minh, cô không cần giải thích nhiều.Tưởng Thạc Khải không biết
nên mở miệng thế nào, sau khi mở miệng nên nói gì cho nên tốt nhất cứ im lặng
là tốt nhất."Đến rồi."Anh ta đẩy cửa xuống xe.Thẩm Loan nghiêng đầu, hạ cửa
kính xe nhín thẳng vào đôi mắt nặng nề sâu thẳm của người đàn ông: "Anh suy
nghĩ cho kĩ, muộn nhất là vào tháng ba trong lễ tốt nghiệp cho tôi một câu trả
lời."Tháng ba...Lễ tốt nghiệp...Trong một khoảng khắc nào đó, Thẩm Loan hình
như thấy được sự không nỡ và quyến luyến, giống như qua hôm nay họ sẽ
không gặp lại nữa.Khi cô muốn nhìn kỹ hơn lại không có gì cả, như thể những
thứ trước đó chỉ là ảo tưởng và phỏng đoán của cô.Cậu thiếu niên bí ẩn...Thẩm
Loan bỗng nhiên nhớ tời lời đánh giá của Miêu Miêu về Tưởng Thạc Khải.Từ
ngày đầu tiên anh ta xuất hiện, sau đó liên tục đến trễ, lại nhiều lần bị các phần
tử không rõ vây ẩu ở sân trường, thậm chí cả người mẹ bị bệnh phải nằm viện
của anh ta...Tất cả những thứ liên quan đến anh ta đều như có một tấm vải che
kín, toàn bộ là bức tranh vô hình, không thể nhìn ra sự thật."Được." Cuối cùng,
Tưởng Thạc Khải gật đầu đồng ý.Thẩm Loan bỏ qua sự nghĩ ngờ trong lòng, nở
nụ cười vừa lòng.Cô nghĩ còn thời gian, Tưởng Thạc Khải không thể trốn
thoát!Nhưng trong tương lai không xa, cô sẽ bị sự ngây thơ, suy nghĩ ngao mạn
này vả sưng mặt..."Tôi vào đây." Tưởng Thạc Khải chỉ chỉ khu nằm viện phía
sau.Thẩm Loan gật đầu: "Gặp lại sau."Anh ta lại nói: "Năm mới vui vẻ.""Không
phải còn một tuần nữa sao?"Tưởng Thạc Khải nở một nụ cười, ý cười đập vào
mắt: "Nói trước cũng như nhau cả thôi."Thẩm Loan không nghĩ nhiều, đáp lại:
"Năm mới vui vẻ."Anh ta rất trịnh trọng nói lời cảm ơn: "... Đây là lần đầu tiên
tôi nhận được lời chúc mừng năm mới." Cũng là câu duy nhất.Tưởng Thạc Khải
xoay đi vào bệnh viện, Thẩm Loan lái xe rời đi.Một người một xe, càng lúc
càng xa giống như quỹ đạo vận mệnh, sau khi gặp nhau ắt sẽ đến lúc phải chia
ly.Có lẽ sẽ đoán được nhưng cũng có lúc không biết lúc nào sẽ chia ly....Một
tuần sau đó, các tổ khác lục tục hoàn thành dự án.Nhưng điều này không liên
quan gì đến Thẩm Loan.Bây giờ cô đang tiến hành những bước cuối cùng. "...
Giám đốc Thẩm Như đã rời khỏi đây ba tháng, bộ phận dự án đã thương lượng
xong xuôi, tất cả các case có hy vọng trong tương lại đều ở đây." Hôm nay Bạch
Vũ mặc một bộ tây trang màu be nhạt, rất tôn nên làn da trắng nõn của cô ta,
liếc mắt qua vô cùng rạng rỡ.Nhưng tiền đề là không đứng cùng một chỗ với
Thẩm Loan.Tuy cô ta trắng nhưng lại không trắng bằng Thẩm Loan, màu be
nhạt tôn da cô ta, nhưng cũng chỉ là "tôn" mà thôi, so với bộ tây trang màu xanh
lục sẫm của Thẩm Loan, sự tương phản mãnh liệt giữa be nhạt và lục sẫm đánh
mạnh vào thị giác người nhìn.Nếu so sánh, Bạch Vũ cũng chỉ coi như hợp quy
củ mà thôi.Đặc biệt khi hai người đứng cũng một chỗ, sự đối lập quá rõ
ràng.Vóc dáng Bạch Vũ không cao, nhưng eo thon chân dài, là "Tỉ lệ vàng",
trên phương diện thị giác cho người khác một loại ảo giác.Mà Thẩm Loan
không phải "ảo giác"như vậy, bởi vì cô vốn cao, lại còn gầy, sau hơn nửa năm
hồi phục cẩn thận và có ý thức tăng cân, tập thể dục đã sớm thoát khỏi tình
trạng suy dinh dưỡng về ngoại hình, hướng tới phát triển vẻ đẹp khỏe
mạnh.Thêm vào đó Quyền Hãn Đình đốc thúc tập luyện thể năng và thân thủ,
cho nên toàn thân toát ra sức sống và năng lượng khiến cho mỗi cử động của cô
đều vô cùng tao nhã."Khí chất" trong truyền thuyết ký diệu khó giải thích thấy
được rất rõ trên người cô.Bạch Vũ rũ mắt, cũng thu lại sự ghen tỵ đang cuồn
cuộn.Thẩm Loan nhìn thấy hết, rất có hứng thú cong môi, nhưng không nhắc
đến.Bạch Vũ: "Những thứ này là tài liệu của các dự án trong năm năm gần đây,
hơi nhiều."Đâu chỉ "hơi nhiều"?Trong góc tường ba tập tài liệu cao một mét đặt
cạnh nhau, không 500 thì cũng 300.Thẩm Loan nhìn theo ánh mắt của người
phụ nữ sau đó cười nhạt.Trong lòng Bạch Vũ hơi ngây ra, cô ta nghĩ Thẩm Loan
sẽ nhíu mày, sẽ lạnh mặt, tóm lại không phải cảm xúc tốt, nhưng không ngờ đến
thế mà cô lại cười... nhẹ nhàng thản nhiên như vậy?Không phải người này đầu
óc có vấn đề chứ? Cô ta thầm nghĩ."...Giám đốc Bạch?""Hả? Ngài có gì dặn
dò?" Bạch Vũ bỗng nhiên hoàn hồn."Không có gì dặn dò, chỉ muốn cô giúp một
chút việc nhỏ." Lúc Thẩm Loan nói chuyện vẫn giữ nguyên nụ cười.Người phụ
nữ xua tay, vẻ mặt sợ hãi: "Ngài nói như vậy quá khách sáo rồi. Làm cấp dưới,
đó là bổn phận của tôi, nên làm, chưa nói tới việc giúp hay không giúp."Thẩm
Loan vui vẻ gật gật đầu: "Nếu có nhiều nhân viên như cô, bầu không khí trong
bộ phận chúng ta sẽ tốt hơn."Mặt mày Bạch Vũ khẽ nhúc nhích, đè thấp giọng,
thử nói: "Giám đốc Thẩm không vừa lòng với không khí trong bộ phận
sao?"Một khi Thẩm Loan gật đầu, cô ta sẽ lập tức nói với những đồng nghiệp
ngoài kia: Sếp mới tới không thích chúng ta, nào là soi mói rồi bới lông tìm
vết.Sau đó thân thiện nhắc nhở mọi người nên cẩn thận một chút!Kể từ đó,
Thẩm Loan vốn không có duyên với người ta lại càng thảm hơn.Một giám đốc
bộ phận không được nhân viên hoan nghênh giống như một tướng quân bị binh
lính cô lập, dù kiến thức rộng rãi, đa mưu túc trí, nhưng không có người chịu
nghe chỉ huy thì sao có thể dùng năng lực của bản thân để chống thiên quân vạn
mã của địch chứ?Thẩm Loan có thể chiến đấu anh dũng, không sợ đao kiếm,
nhưng cô không phải một đứa ngốc ngây người chịu chết.Cho nên, cô phải nghĩ
cách thu phục đám cấp dưới này mới được.Còn vị giám đốc Bạch này...Nếu cô
ta tự nguyện tới cửa, nếu Thẩm Loan không lợi dụng thì có khác nào bỏ lỡ mất
cơ hội trời cho như thế này?"Tôi rất tò mò, sao giám đốc Bạch lại nghĩ tôi
không hài lòng với không khí trong bộ phận?" Thẩm Loan ôm cánh tay, khóe
miệng vẫn cười như cũ, không thấy một chút dấu hiệu tức giận nào.Bạch Vũ
tưởng cô đang kiểm tra năng lực hiểu lòng người của cô ta, lập tức tự tin ưỡn
ngực: "Phân tích ra.""Ồ?" Thẩm Loan tò mò.Bạch Vũ tự cho mình thông minh
bắt đầu phân tích, từ mấy câu nói của Thẩm Loan suy đoán ra cái gì rồi kết luận
như thế nào, cô ta nói rất tự tin, Thẩm Loan cũng nghe thật buồn cười.Có gì vui
hơn so với việc nhìn con khỉ nhảy nhót lung tung?Mấu chốt là đến bây giờ "con
khỉ" còn không biết bản thân mình là khỉ.Sau khi nghe xong, Thẩm Loan quyết
định bồi cô ta diễn, lập tức khen: "Tâm tư tỉ mỉ, logic rõ ràng, để giám đốc Bạch
làm cấp dưới của tôi thật sự là hành động lãng phí nhân tài."Trong lòng Bạch
Vũ hừ lạnh: Cô biết là được!Nhưng vẫn cười rất khiêm tốn, một câu rồi một câu
"Ngài quá khen", "Ngại không dám nhận".Ảnh hậu so chiêu, xem ai diễn thật
hơn, ai mê mẩn hơn.Cho đến tận bây giờ, Thẩm Loan nhìn thấu trò vặt vãnh này
của Bạch Vũ, Bạch Vũ lại vẫn coi cô như đứa ngốc mà đỗi đãi.Ai cao ai thấp,
vừa nhìn là hiểu.Đề tài quay lại chuyện "giúp đỡ" ngay từ đầu."Giám đốc Bạch
tích cực như vậy, tôi không khách sáo nữa." Thẩm Loan chỉ vào ba tập tài liều
trong góc: "Mấy thứ này tôi không thể vừa xem vừa phân tích hết, định lấy ngẫu
nhiên nhưng cũng không thể chọn ngẫu nhiên được, phải tiến hành phân loại và
phân tầng. Lấy 30 triệu làm điểm cắt, khoản đầu tư trên tiêu chuẩn này được
xếp vào một loại, và phần sau được phân vào loại khác.""Sau đó các tài liệu dự
án từ 30 trở lên phải phân tiếp một lần nữa, dựa theo các đối tác khác nhau, chia
làm hai loại trong và ngoài nước, trong nước lại chia thành khu vực Ninh Thành
và ngoài Ninh Thành.""Ồ, ngoài ra, đối với những công ty mà Minh Đạt hợp tác
ở Ninh Thành, tôi còn cần tài liệu liên quan cụ thể, với lại trong thời gian này
chị tôi không có ở đây, người làm phó như cô sẽ phải phụ trách, đoán là mấy
thứ này đều trong tay cô, chờ phân loại xong rồi đưa lại cho tôi."Thẩm Loan nói
một hơi xong, miệng hơi khô, cầm ly nước nhấp nhẹ một ngụm.Động tác thanh
tú và tao nhã nói không nên lời.Cả người Bạch Vũ ngây ngốc.Cô chỉ thấy miệng
Thẩm Loan đang không ngừng hoạt động, giống như không cần suy ngẫm, lời
nói tự buột miệng thốt ra.Hơn nữa dùng từ đơn giản, giải thích rõ ràng, dần tạo
nên một vòng tròn vô cùng logic."Giám đốc, Thẩm?" Luống cuống lại mờ
mịt."Đây chỉ là chuyện phân loại đơn giản, cô sẽ không nói với tôi cô không
làm được chứ?" Ý cười càng sâu.Mặt biến sắc còn nhanh hơn lật sách.Nụ cười
của Bạch Vũ cứng đờ, độ cong bên môi giữ nguyên, vô cùng xấu hổ."Có, có
thể..."Lại nở nụ cười, Thẩm Loan như một người lính không quân ngốc nghếch,
nhìn người phụ nữ cười tủm tỉm mở miệng: "Vậy là tốt rồi, vất vả cho cô."Bạch
Vũ ôm mấy tập tài liệu lên, vẻ mặt... sống không còn gì lưu luyến.Thẩm Loan
dạo một vòng văn phòng, đánh giá mọi ngóc ngách, cuối cùng vừa lòng gật gật
đầu: "Chất lượng đồ dùng không tồi..."Bạch Vũ quay lại bê nốt chồng tài liệu:
"..." Đmm!Giờ cơm trưa.Minh Đạt có nhà ăn nhân viên."Chị Bạch còn đang bận
hả? Đi ăn cơm đi."Bạch Vũ ngẩng đầu từ chồng giấy tờ, sắc mặt tiều tụy: "Tôi
chưa xong việc, mọi người cứ đi trước đi.""Ế? Đây không phải là hồ sơ của dự
án năm ngoái sao? Sao lại ở đây?"Bạch Vũ nở nụ cười miễn cưỡng, nhẹ giọng
trả lời: "Ừm, năm ngoái.""Bây giờ lấy ra làm gì?""Giám đốc Thẩm muốn xem,
bảo tôi phân loại.""Trời ạ... Chỗ này có tới mấy trăm loại, chị làm đến bao giờ?
Thật là quá đáng, nghĩ ai cũng nhàn hạ như cô ta chắc, muốn đổi đồ dùng là đổi,
muốn về sớm là tan làm hả?""Suỵt! Nói ít thôi, người ta vẫn ở trong văn phòng
đấy!""Ở thì ở, tôi cứ nói đấy, cô ta có thể làm gì tôi chứ?""Không sai, tôi thật sự
không thể làm gì cô." Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến."Giám,
giám đốc Thẩm?!"Thẩm Loan thấy mọi người như gặp đại địch, trong lòng lập
tức vừa lòng.Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, từ trước tời giờ cô đều giữ vững
quy tắc: Người lãnh đạo, không có uy thì không thể làm gì.Ý là làm dê đầu đàn
cũng chính là cấp trên, không có uy thì không thể dừng chân.Nhân viên nhìn cô
càng sợ hãi, càng kính sợ, Thẩm Loan càng thích.Cô hưởng thụ sự tôn sùng
tuyệt đối này.Giống như Quyền Hãn Đình, một ánh mắt đảo qua, cũng đủ khiến
các anh em cấo dưới không rét mà run.Quyền uy tuyệt đối mới có thể tạo thành
sự phục tùng tuyệt đối.Điểm này, Thẩm Loan trước giờ tin tưởng không chút
nghi ngờ.Tất nhiên cũng không cần thiết phải lúc nào cũng nghiêm mặt, dáng vẻ
lạnh lùng khó có thể tới gần, cô có thể thỉnh thoảng hiền lành, lúc này lúc khác,
mới có thể khiến cô "bình dị gần gũi" càng có giá trị.Quản vật chỉ cần ra ra vào
vào.Quản người lại phải lúc cứng lúc mềm.Đột nhiên Thẩm Loan xuất hiện
khiến khuôn mặt cô nhân viên đang nói xấu kia trắng bạch, xấu hổ cúi đầu, hận
không thể tìm cái khe đất chui vào."Nội quy nhân viên..." của Minh Đạt không
quy định cấp dưới không thể nói xấu cấp trên, cho nên tạm thời tôi không thể
đuổi cô..."Đuổi cô...Cô...Lời này vừa nói ra, khuôn mặt người nhân viên không
còn một giọt máu, cánh môi vài lần ngập ngừng muốn giải thích, nhưng lại bởi
vì đuối lý và chột dạ không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.Thẩm Loan cười
như không cười liếc Bạch Vũ một cái, tầm mắt dừng trên hồ sơ trước mặt cô ta:
"Nếu cô quan tâm giám đốc Bạch như vậy, vậy giúp cô ấy phân loại đi.""Không
cần! Một mình tôi làm được rồi." Bạch Vũ liên tục từ chối, ở góc mà Thẩm
Loan không nhìn thấy cho người nhân viên đang sắp khóc đến nơi kia một ánh
mắt trấn an.Đền lúc này, còn không quên thu phục lòng người?A, thật là một
nhân tài.Thẩm Loan cười lạnh, bên môi hiện lên sự mỉa mai.Bạch Vũ vội vàng
muốn giúp đối phương tìm cớ, tâm niệm vừa động: "Trên tay tiểu Quan còn một
dự án chưa làm xong, đang trong thời kỳ mấu chốt, mỗi ngày bận đến chân
không chạm đất, sợ là không rảnh để giúp đỡ.""Ờ? Là như thế sao?" Thẩm Loan
nhướng mày, hỏi người trong cuộc tiểu Quan.Người phụ nữ ngẩng đầu, trong
mắt một mảnh mờ mịt, đối diện với ánh mắt cổ vũ của Bạch Vũ, cô ta đần độn
gật đầu: "Vâng...""Vậy thế này đi, dự án trên tay cô giao cho người khác làm,
cô có thể yên tâm giúp giám đốc Bạch. Giao cho ai thì được đây?"