phần liều thuốc năm đó Thẩm Loan bị tiêm.
Mà liều thuốc đó là do Diêm Tẫn đưa cho cô, anh ta chắc chắn biết được nguồn
gốc của nó.
Còn Diêm Tẫn hình như đã được máy bay trực thăng của dòng chính nhà họ
Bình cứu, những năm gần đây không có tung tích như bị bốc hơi khỏi thế gian
này, chưa từng xuất hiện.
Nói cách khác là, nếu muốn tìm được anh ta, vậy trước tiên nhất định phải tìm
được hang ổ của nhà họ Bình ở đâu đã!
Không chỉ là vì Tán Tán, mà cũng là vì... Quyền Hãn Đình.
Năm đó anh bị tia laser bắn bị thương, giống như lời Tống Cảnh đã từng nói,
nhất định có liên quan đến sinh tử, tình trạng đã đến nông nỗi không thể cứu
vãn nên mới có thể lựa chọn rời xa cô, có lẽ còn muốn lặng lẽ chết ở nơi cô
không nhìn thấy...
Thẩm Loan không biết bây giờ Quyền Hãn Đình đang ở đâu, cũng không rõ
ràng anh còn sống hay đã chết, nhưng có một số chuyện cô cần phải làm!
Bao gồm cả chuyện lấy thân phận là tình nhân của Tống Duật bước vào nhà họ
Tống, tìm kiếm nhưng thông tin liên quan đến dòn chính nhà họ Bình.
"Anh yên tâm nghỉ ngơi đi." Để lại một câu như vậy, Thẩm Loan rời khỏi
phòng.
Tam Tử nằm trên giường, nghe tiếng cửa đóng cùm cụp, hai mắt lăng lăng nhìn
lên trần nhà.
Nếu năm đó anh ta và Nhị ca không tìm đến Diêm Tẫn, không bắt cóc Thẩm
Loan để trao đổi, mượn dùng thế lực trong tay anh ta để né tránh sự đuổi giết
của nhà họ Bình rồi trốn ra nước ngoài, thì có lẽ giờ này tất cả mọi chuyện sẽ
không xảy ra.
Anh ta và Nhị ca có lẽ đã chết dưới tay nhà họ Bình, cũng có thể thành công
chạy trốn ra khỏi Hoa Hạ, đi đến một quốc gia khác để bắt đầu lại...
Nhiều khả năng như vậy, duy nhất không phải là cái trước mắt này —
Thẩm Loan quy hoạch phạm vi hoạt động, thu cánh ngủ đông, anh ta và Nhị ca
cũng tự vây bản thân ở đây, không được bay đi.
Tam Tử chậm rãi giơ cánh tay lên, sờ lên cái tai bên trái, chỗ đó bị thiếu mất
một nửa, mãi mãi không có khả năng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Cũng giống như con đường ta đi qua, không thể quay đầu lại.
"Một bước sai, từng bước sai... ha hả... ha ha ha ha..."
...
Thẩm Loan đi xuống tầng một, Lệ Hiểu Đàm đã xử lý xong tên bác sĩ kia, mặt
mày tỏ ra vẻ hả giận.
"Thật là sảng khoái." Cô ta vỗ ngực.
Thẩm Loan: "Dì làm chuyện của mình đi, cứ để đấy cho tôi."
"Bây giờ vẫn còn sớm, có muốn đi vào phòng ngủ một chút không?"
"Ừm."
Một giờ sau, Thẩm Loan bị tiếng chuông của đồng hồ báo thức gọi dậy, phát
hiện ra quần áo bị nhăn, lấy một bộ quần áo mới từ trong tủ ra mặc vào.
Cô có chỗ ở cố định trong Mật Đường, túi đựng quần áo, đồ dùng sinh hoạt, tất
cả mọi thứ đều đầy đủ hết.
Rửa qua mặt, rời khỏi phòng, lập tức đi xuống tầng hầm.
Buổi huấn luyện hẳn là vừa kết thúc, Tán Tán ôm một chai nước đang uống,
quần áo thể thảo cởi ra để ở bên cạnh, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Nhị Tử ngồi đối diện với cậu bé, tay chân dài lằng ngoằng, dáng người cường
tráng, to lớn giống như một ngọn núi.
"Tập luyện xong rồi à?"
Nhị Tử đứng lên, gật đầu: "Xong rồi."
Thẩm Loan dẫn Tán Tán lên tầng tắm rửa, trước khi đi, đột nhiên dừng lại: "Lên
xem Tam Tử đi, bắc sĩ đã kê thuốc, cũng truyền nước, qua đêm này chắc sẽ
không có chuyện gì."
Nhị Tử nhìn bóng lưng của cô: "Được."
Tán Tán tắm xong, mặc quần áo gọn gàng sạch sẽ, cô bé được Lệ Hiểu Đàm dỗ
ngủ cũng đã thức dậy.
"Mẹ ơi..."
Thẩm Loan đi đến, ngồi ở mép giường: "Ngủ ngon không hả con heo nhỏ? Nên
thức dậy rồi."
"Buồn ngủ nhắm..." cô bé duỗi tay dụi mắt.
Mới dụi một chút, đã bị Thẩm Loan đẩy tay ra: "Mẹ đã nói con bao nhiêu lần
rồi, không được dùng tay."
"... Dạ." Ngoan ngoãn.
"Dậy chưa?"
Cô bé gật đầu, duỗi tay muốn ôm.
Thẩm Loan vừa ôm cô bé vào trong lòng, cửa đã bị đẩy mạnh ra, Lệ Hiểu Đàm
hoảng loạn tiến vào.
"Có chuyện gì thế?" Thẩm Loan nhíu mày.
"Bên dưới có một người đàn ông đến tìm cô, anh ta nói là họ... Tống."