Sự bình tĩnh của cô chiếu rọi sự thảm hại của anh, Quyền Hãn Đình chỉ cảm
thấy ngực bị đè nén, một cảm giác chua xót như nhỏ vào trong mực, thoáng
chốc chóng cả mặt.
Rõ ràng là da thịt gần gũi, gần đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở, nhưng vô
hình đã có một khoảng cách cực lớn, giống như tách rời hai người a.
Anh ở đây âm thầm chờ đợi, mà cô ở bên kia lạnh lùng thờ ơ.
Lòng lục gia lạnh lẽo, nhưng không cưỡng lại nổi đôi môi mềm mại mang theo
hương thơm của thiếu nữ, làm cho anh không đành lòng buông ra như vậy.
Mới đầu, chỉ là ngập ngừng một chút, sau đó hóa thành tự mình mút vào, lúc rơi
vào cảnh đẹp, anh vươn đầu lưỡi thử, không có bất kỳ đáp lại nào như trong dự
kiến.
Thật ra thì bị lạnh nhạt cũng đã thành thói quen, Quyền Hãn Đình nghĩ lạc quan
trong lúc buồn.
Thẩm Lam không ngăn cản, thứ nhất là không có sức giãy giụa, thứ hai là cũng
muốn mượn chuyện này để làm rõ cảm giác của mình với Quyền Hãn Đình.
Sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, lúc cô bắt đầu dùng thái độ phân tích để
nghiên cứu nụ hôn này, một cảm giác điện giật tê dại truyền đến từ chỗ hai
người chạm nhau, Thẩm Loan giật mình trong chốc lát, như khó thể tin mình sẽ
tin có cảm giác như vậy.
Trong lúc hoảng hốt, người đàn ông được một tấc lại muốn tiến thêm một bước,
may mà cô phản ứng kịp, cắn chặt răng, không cho anh dễ dàng thực hiện được.
Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời vàng chói, mây trắng bồng bềnh, ngoài cửa
lớn, bên cạnh vườn hoa, tất cả mọi thứ đều hóa thành ánhsáng chiếu lên đôi nam
nữ đang hôn môi.
Một người cẩn thận từng li từng tí, một người như gần như xa.
Có lẽ, bọn họ còn chưa thể giữ vững tâm lý, có lẽ, trên con đường đến nhau sẽ
còn vô số trở ngại, nhưng không thể phủ nhận là trong giây phút này, tim bọn họ
đều vì đối phương mà đập rộn ràng.
Chẳng qua, rung động như vậy vẫn không đủ để Thẩm Loan hạ quyết tâm, cũng
không đủ để Quyền Hãn Đình vứt đi tự tôn.
Vừa hôn xong, người đàn ông cũng không kiềm chế cô nữa, lui về phía sau nửa
bước.
"Xin lỗi." Tự biết đuối lý, chủ động xin lỗi, nhưng khóe miệng vô thức nâng lên
để lộ cảm xúc chân thật của anh.
"Không có lần sau." Lạnh lùng nói xong, người phụ nữ xoay người rời đi, bước
đi ung dung, bóng lưng thẳng tắp, như người bị cưỡng hôn vốn không phải là
cô.
Mắt Quyền Hãn Đình lộ ra sự nghi ngờ, cẳng lẽ vừa rồi là giả?
Thật ra trước đó, lục gia đã lén lút dự đoán phản ứng của Thẩm Loan, có thể sẽ
không vui, có lẽ tức giận, thậm chí cho anh một cái tát cũng không kỳ quái, cô
bé này nhìn như mảnh mai, tính tình lại lớn, tính cách cố chấp không chịu thua.
Anh đã sẵn sàng đón nhận một cái tát này, lại không nhận được.
Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ phản ứng của Thẩm Loan sẽ là như
thế này --- không nóng không lạnh, xoay người rời đi.
Từ chối? Sau đó cô cũng không có khăng khăng đẩy anh ra.
Chấp nhận? Nhưng thái độ lại không đúng.
Quyền Hãn Đình rủa thầm một tiếng, nghĩ nát óc cũng không hiểu được.
Cuối cùng, anh quyết định thỉnh giáo Hồ Chí Bắc ---
"Mẹ nó! Biết giờ là mấy giờ không?! Còn cho người khác ngủ không?!" Bên kia
truyền đến tiếng gào thét phẫn nộ, xen lẫn khàn khàn khi bị đánh thức.
"... Tam ca."
Bên kia dừng lại: "... Chú sáu?" Cảm xúc bình ổn, giọng nói cũng hòa hoãn:
"Có việc gì không?"
"Sau khi hôn xong, cô ấy không có một chút phản ứng, vì sao?"
Gì?!
Hồ Chí Bắc giật mình, ngồi bật dậy: "Cậu thật sự hôn người ta rồi?"
"Vâng."
"Có tiền đồ! Cảm giác lúc ấy thế nào?"
Quyền Hãn Đình suy nghĩ một chút, ăn ngay nói thật: "Mềm, ngọt."
"Khụ..." Mặt già của Hồ Chí Bắc thẹn thùng: "Nhưng mà, nghe giọng này của
cậu giống như không quá vui? Sao, bị tát à?"
"... Không."
"Không phản kháng, chứng tỏ con gái người ta cũng có ý với cậu."
Quyền Hãn Đình hơi dừng lại: "Em khống chế cả tay và eo cô ấy, không có
cách phản kháng."
Hồ Chí Bắc: "..." Đỉnh!