Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Thẩm Loan lừa gạt thành công, từ dưới mí mắt của đầu nấm mặt lạnh chuồn đi, đừng nhìn cô ngoài mặt bình tĩnh, nhưng thật ra tim cô đang đập như sấm, cô rẽ qua góc đường, bắt đầu chạy nước rút.
Trên đường đi, không thể tránh khỏi việc bị ma sát vào đùi nơi có dấu răng, vết véo do người đàn ông ân ái đêm qua để lại, cô nên mừng vì mình đang mặc váy, nếu như mà mặc quần dài, chỉ sợ cô sẽ càng phải chịu tội.
Từ dưới lòng đất đi lên, dường như tất cả đều là bậc thang, cô vốn đã yếu ớt, tối hôm qua lại vận động quá sức, nên vừa lên đến quầy bar cô đã thở không ra hơi. Cô dựa vào tường, chậm rãi điều chỉnh lại hơi thở, đợi đến khi hoàn toàn ổn định lại, cô mới đẩy cánh cửa an toàn ra, xuyên qua hành lang thật dài.
Lúc này quán bar đã không còn ồn ào náo nhiệt về đêm nữa, sàn nhảy cũng vắng vẻ, ánh đèn đã tắt hết, khu vực này mang theo vẻ tiêu điều sau khi kết thúc phồn hoa.
Thẩm Loan cúi đầu, trực tiếp xuyên qua khu vực kia, nhưng cô vẫn chưa phát hiện ra mấy tên mặc vest đen tối qua đuổi theo cô.
Nghĩ đến đã thất bại thảm hại, nên chắc là đã rút lui.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Loan đi vào, trên tấm cửa phản quang bằng kim loại phản chiếu bóng dáng gầy gò của cô, cô yên lặng nhìn, trong một khoảnh khắc nào đó, lửa giận giống như mù tạt xông từ cổ họng lên mũi, cay cay làm cho nghẹn cả mặt rồi bắt đầu méo mó.
Cuối cùng, cô chỉ có thể cắn chặt răng, mơ hồ nếm được mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, mới có thể ép buộc mình tạm thời bình tĩnh lại.
Rất nhanh, Thẩm Loan đã bình tĩnh lại, bắt đầu phân tích tình huống trước mắt.
Thẩm Loan không tin anh ta thực sự sẽ say khướt như vậy, ngay cả lời cầu cứu của cô anh ta cũng có thể làm như mắt điếc tai không ngơ.
Còn về phần, người đàn ông cô coi như liều thuốc giải có thể xuất hiện ở một nơi như thế này, lại độc chiếm một tòa “cung điện dưới lòng đất” xa hoa như vậy, ngoài cửa còn có một đầu nấm trung thành và tận tâm làm người gác cửa, chắc là thân phận của anh ta cũng sẽ không thấp, đương nhiên cũng không dễ trêu vào.
Chỉ cần có biện pháp khác, Thẩm Loan cũng sẽ không ép buộc đối phương, đáng tiếc khi đó cô rất tuyệt vọng, cảm giác toàn thân như bị thiêu đốt, thay vì bị người mà Tống Lẫm an bài chà đạp, cô thà tự mình chọn một người vừa mắt còn hơn.
Hì, không ngờ cô đánh bậy đánh bạ lại đυ.ng phải người đàn ông kia, khuôn mặt đó hiện lên trong đầu cô vẫn trong rất vui mắt, mặc dù nửa sau tối hôm qua, động tác thô kệch của anh ta gần như là thô bạo, khiến cho cô vừa đau vừa cảm thấy chua xót.
Ban đầu, là do cô cưỡиɠ ɠiαи anh ta, sau đó, anh cũng cưỡиɠ ɠiαи cô, bọn họ đều hòa nhau.
Sau này, một người ở Kinh đô, một người ở Ninh Thành, bọn họ cũng sẽ không bao giờ gặp lại nhau, khi thang máy đến tầng đã chọn, sau tiếng đinh, Thẩm Loan đã hoàn toàn bình tĩnh lại, xõa tóc ra và bước ra ngoài một cách bình tĩnh.
Vào phòng, cô cởi chiếc váy nửa khô nửa ướt trên người ra, đổi lại chiếc váy màu trắng mà cô đã mặc khi tới đây, Thẩm Loan cũng không dám nhìn cơ thể lốm đốm xanh tím của mình trong gương.
Lúc cô tới đây ngoại trừ một cái túi nhỏ ra, thì cái gì cô cũng không mang theo, nên đương nhiên là lúc đi cũng không cần thu dọn, quần áo lúc trước mà cô và Hạ Hoài đi ra ngoài mua, cô cũng không có ý định lấy, trực tiếp hai bàn tay trắng rời đi, như vậy trông sẽ thoải mái và giản dị như thể là cô ấy đang đi mua sắm vậy.
Khi đến đại sảnh, một mảnh ánh sáng rực rỡ gần như làm mù mắt mọi người.
Thẩm Loan mặt không đổi sắc đi ra ngoài, trong khi Hạ Hoài, Tống Lẫm và nhóm của anh ta đi vào trong, hai bên đυ.ng phải, Thẩm Khiêm cũng ở trong đó.
“Sao tối hôm qua em lại chạy đi một mình? Không phải định đi vệ sinh sao? Mấy người bọn tôi đợi em cả nửa ngày trời, kết quả, em lại lén lút chạy về phòng một mình, cái gì cũng không mang theo?” Hạ Hoài lon ton chạy tới, kéo tay cô, mặc dù là mở miệng oán giận, nhưng anh vẫn luôn nở nụ cười.
“ Vậy sao?” Cô gái cười khẽ, khóe môi hiện lên một vòng cung dè dặt, còn có một tia lạnh lùng, “Ai nói tôi trở về phòng?”
------ ngoài lề ------
Câu trả lời vẫn chưa có, vì vậy mọi người có thể tiếp tục đoán nha ~