Ninh Thành thuộc phía Đông tỉnh Chiết Giang, chỗ đồng bằng vùng duyên hải của Trung Quốc, tuy hiển quý không bằng kinh đô, cũng không sầm uất bằng Thượng Hải, nhưng trình độ phát triển công nghiệp và năng lực, cơ hội vượt xa cả hai.
Bởi vậy, sau kế “Bắc phiêu”, lại nổi lên phong trào “Hối ninh”.
Mỗi năm, một số lượng lớn người dân đổ vào Ninh Thành, coi đó là thiên đường để theo đuổi khát vọng, người thành công ít ỏi không có mấy, nhưng người thất bại ở đâu cũng có.
Giá nhà từ từ tăng cao làm người dân địa phương nhìn thôi đã thấy sợ, huống chi là lao động nhập cư?
Cho thuê trở thành lựa chọn tốt nhất.
Dần dần, mấy phố hẻm trong thành phố dần dần phát triển trở thành chỗ định cư cho người dân từ bên ngoài, phố Đồng thau đó là một trong số đó.
Ở đây nổi tiếng nhất là vũ trường, tập trung đủ hạng người, ở trên phố vô ý đụng vào một người, có thể là phú hào có giá trị con người chục tỷ, cũng có khả năng là tội phạm đang chạy trốn.
Phố Đồng thau rất phức tạp, đồng thời cũng rất nguy hiểm.
Tài xế xe taxi nghe vậy, nhịn không được nhìn Thẩm Loan nhiều hơn, nhấp môi, cuối cùng lại không nói gì.
Chiếc xe vững vàng chạy nhanh.
Cho đến đầu phố Đồng thau, Thẩm Loan nói dừng: “Không cần đi vào đâu, tôi xuống ở đây.”
Tài xế rối rắm một đường, cuối cùng cũng không đành lòng nên mở miệng nhắc nhở: “Ở đây không yên ổn, một cô gái nhỏ tuổi như cô nên chú ý an toàn.”
Cũng không nói bảo cô đừng đi linh tinh, chẳng qua bèo nước gặp nhau, bởi vì lương tâm mới lắm miệng hai câu, đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
“Cảm ơn. Đây là tiền xe, không cần thối lại.” Thẩm Loan đưa cho ông ta một trăm.
Rồi sau đó đẩy cửa xuống xe, rất nhanh đã biến mất ở chỗ rẽ.
Cô biết đã không giống với lúc trước nữa.
Cô kiếp trước và đời này chắc chắn sẽ không giống nhau, giống như kiếp trước Chu Trì bị gãy chân, mà kiếp này vì cô biết trước được chuyện của Chu Trì nên đến nay vẫn bình yên vô sự.
Ngày đó liều mình cứu giúp, nếu nói nhất thời xúc động thì không bằng nói cô đang tranh chấp với ý trời. Thẩm Loan cực kỳ muốn biết, sự tồn tại của mình có thay đổi được quỹ đạo vận mệnh đã được thiết lập không.
Nếu có thể tất nhiên là tốt nhất.
Nếu không thể, dù sao cũng phải chết, cô nguyện ý bị xe đâm cũng không muốn lại nếm thử cảm giác bị con dao phẫu thuật lấy hết nội tạng một lần nữa.
Không có nội tạng của cô, người kia cũng không sống được, dường như cá chết lưới rách cũng không tệ.
Nhưng sự thật chứng minh, cô không chết, Chu Trì cũng không tàn —con người có thể chiến thắng ý trời!
Kiếp trước không thể đuổi theo; kiếp này mới vừa bắt đầu.
Bằng ký ức tìm được cửa vào của toà nhà, Thẩm Loan đến lầu hai, dừng lại trước một cánh cửa rỉ sét loang lổ.
Bên trong cửa sắt còn có một cánh cửa gỗ đã mất đi màu sắc lúc đầu, trở thành màu vàng khô.
Hàng hiên trên vách tường dán đầy giấy quảng cáo nhỏ, có mở khóa, đào ống dẫn nước, còn có tuyên truyền phẫu thuật thẩm mỹ và điều trị vô sinh.
Mới đầu Thẩm Loan gõ cửa gỗ, không có người đáp lại, rồi sau đó cô gõ cửa sắt.
Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!
“Ai đó?” Bên trong mơ hồ truyền đến một tiếng gào rống, sau đó là âm thanh của đế dép lê lạch cạch lạch cạch nện trên sàn nhà.
Rất nhanh, cánh cửa gỗ bên trong được mở ra, thò ra một cái đầu lông xù.
Nói lông xù là bởi vì mái tóc xù kia thật sự rất rối bời, giống như một ổ gà.
Chu Trì ngáp dài, còn buồn ngủ: “Này, cô là ai…”
Giây tiếp theo, Thẩm Loan xoay người, bốn mắt nhìn nhau.
Thiếu nữ mỉm cười.
Chu Trì nhất thời giật mình một cái, không còn chút buồn ngủ nào: “Sao, sao lại là cô?!”
“Túi của tôi đâu?” Ngày đó Chu Trì rời khi trước khi Thẩm Khiêm đuổi tới bệnh viện, mà trước khi rời đi, dựa theo yêu cầu của Thẩm Loan đã cầm túi của cô về.
“Ở bên trong…”
Thẩm Loan nhướng mày, ý cười đập vào mắt: “Sao thế, không mời tôi vào ngồi sao?”