"Cô... Là cô gái đã nhận điện thoại kia?"
Cô nhướng mày, bình tĩnh quan sát người trước mặt vài lần rồi gật đầu: "Là tôi."
"Cám ơn trời đất, cô cuối cùng cũng tới!"
Quán bar không lớn cũng không có phòng riêng, Thẩm Khiêm thật sự đã rất say,
một khi buông ra sẽ mềm nhũn như bùn mà ngã nằm trên đất, thật sự không còn
cách nào khác, chỉ có thể kéo anh ta vào phòng tạp vật bên cạnh, nơi đó có
giường có thể nằm xuống.
"...Ngày thường tôi đều ngủ trưa ở đó, chăn nệm thường xuyên đổi, rất sạch sẽ."
Sợ Thẩm Loan có ý kiến, anh ta vội vàng giải thích.
"Cảm ơn, làm phiền anh đưa tôi qua đó."
"Vâng, đi bên này..."
Vòng qua quầy bar, lại đi qua sân nhảy, rẽ phải đến cuối, cuối cùng dừng lại
trước một cánh cửa nhỏ.
"Chính là nơi này, cửa không có khóa, cô có thể tự - đi vào, trong quán chỉ có
một mình tôi, cô vào trong xem thử, không thể trì hoãn quá lâu."
"Được."
Người đàn ông nhanh chóng bước đi, Thẩm Loan vặn then cửa, nhẹ nhàng đẩy.
Không gian nhỏ hẹp nhìn thoáng qua đã thấy rõ, ngoại trừ một chiếc giường
đơn và một chiếc ghế dựa, không thể kê thêm thứ gì khác.
Mà Thẩm Khiêm, đường đường là tổng giám đốc của bất động sản Thiên Thủy,
CEO của tập đàn Minh Đạt, giờ phút này đang nằm ở trên giường, bởi vì quá
hẹp, đôi chân dài của anh ta chỉ có thể đặt chéo tại mép giường.
Hai mắt nhắm chặt, hai má ửng hồng.
Chiếc áo sơ mi trắng được ủi trước khi đi ra ngoài lúc này đang nhăn nhúm
khoác lên người anh ta, không khí nồng nặc mùi rượu và khói thuốc, lẫn với
mùi ẩm mốc ban đầu của căn phòng này, cảm giác có sự áp lực và suy sút không
nên lời
Thẩm Loan đi qua, chân đá vào cơ bắp cứng rắn trên bắp chân anh ta: "Đứng
dậy."
Người đàn ông lẩm bẩm một tiếng, không nhúc nhích.
"Tôi đỡ anh dậy!" Lại một cú đá khác, lần này dùng bảy phần lực, lại là giày
cao gót mũi nhọn, người đàn ông ăn đau, lông mày nhíu chặt.
Anh ta thu chân lại, muốn xoay người, nhưng bởi vì giường quá nhỏ, mãi không
làm được.
Một Thẩm Khiêm như vậy vừa cố chấp vừa buồn cười, giống như một đứa trẻ
không thể có được món đồ chơi yêu thích của mình mà tủi thân.
Thẩm Loan vừa tức vừa buồn cười, đồng thời lộ ra vẻ nghi ngờ
Anh ta là say thật, hay là giả say?
Phải biết rằng, trước kia dù Thẩm Khiêm tham dự bất kì bữa tiệc hay tiệc rượu
nào, cũng không cho phép mình uống say.
Ngay cả khi người khác đã gục xuống, anh ta vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Sự bình tĩnh đến cùng cực, đã vượt xa phạm vi cẩn thận, càng giống như là... sự
kiềm chế.
Uống nhiều rượu như vậy, phản ứng theo bản năng của cơ thể là say rượu, là
gục đổ, là nói năng lộn xộn, anh ta muốn làm như vậy, bản năng cũng thúc đẩy
sự phóng túng của anh ta, nhưng sự tự chủ siêu phàm lại không cho phép anh ta
mất bình tĩnh trước mặt người khác.
Nhiều năm như vậy, Thẩm Loan chưa từng thấy anh ta uống say.
Những người như vậy thường có một bộ não cực kỳ lạnh lùng và một trái tim
cực kỳ cứng rắn.
Như thế mới có thể mới có thể kiểm soát tuyệt đối hành vi cử chỉ của mình,
ngay cả khi dùng phương thức tự tàn phá tinh thần, cũng không hối tiếc.
Một Thẩm Khiêm như vậy, sẽ say sao?
Nhưng nghĩ lại, bây giờ không thể đánh đồng với lúc trước, hơn nữa, ban ngày
ban mặt tới quán bar uống rượu cũng không giống phong cách của anh.
Loại hành vi này từ lúc bắt đầu đã phá vỡ định nghĩa "Thẩm Khiêm" của con
người này, vì vậy "uống say" dường như không có gì lạ.
Thẩm Loan đi tới mép giường, không gian chật hẹp mang lại cho người ta cảm
giác vô cùng chật chội.
Cô nhìn từ trên cao xuống đánh giá "con ma men" trước mắt, bỗng nhiên mở
miệng ——
"Dù cho anh say thật, hay là say giả, chỉ có lần này, không có lần sau."
Cuối cùng, Thẩm Loan và người đàn ông trẻ tuổi phải hợp lực mới đưa Thẩm
Khiêm lên xe taxi.
"Phù—" Thở phào một hơi, thật sự rất mệt.
Thẩm Loan: "Cảm ơn."
Người đàn ông xua tay, mồ hôi chảy như trút: "Không có gì."
Thẩm Loan đưa cho anh ta một trăm tệ.
"?"
"Tiền boa."
Người đàn ông tẻ tuổi dở khóc dở cười: "Không cần, chuyện nhỏ không tốn sức
gì. Hơn nữa, cô đã từng gặp qua ông chủ nào thu tiền boa sao? Quá hạ giá khụ
khụ..."
"Ông chủ?"
"Tôi là người phục vụ kiêm người pha chế kiêm ca sĩ và kiêm ông chủ của quán
bar này."
"..."
Người ta không cần, Thẩm Loan cũng không bắt ép.
Lúc trở lại khách sạn đã bốn giờ chiều, Thẩm Loan trực tiếp nhờ hai bảo vệ
khiêng anh ta vào, lại nhân tiện để một trong số họ giúp anh ta thay quần áo.
Vắt chiếc khăn lông nóng, Thẩm Loan đưa Phật đưa đến Tây Phương, lau khô
mặt cho anh ta.
Sau đó kéo chăn lên, giả vờ rời đi.
Giây tiếp theo, đột nhiên bị cô tay bị người nắm lấy, cô quay đầu lại, lại thấy hai
mắt người đàn ông nhắm chặt, say đến bất tỉnh nhân sự, lại siết chặt lấy cổ tay
cô, lẩm bẩm: "Đừng đi..."
Ánh mắt Thẩm Loan không thay đổi, từng chút một rút cổ tay ra từ trong tay
anh, trong quá trình người đàn ông như phát hiện điều gì, sức lực nắm càng chặt
hơn.
Người phụ nữ không dao động, anh dùng sức, cô cũng dùng sức, cuối cùng vẫn
là tránh khỏi trói buộc.
Cô đứng ở mép giường, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông trên giường, bỗng
nhiên, ánh mắt nhất định, chỉ thấy mắt trái nhắm chặt của người đàn chậm rãi
chảy xuống một giọt trong suốt, theo thái dương chảy xuống, biến mất không
thấy.
Cánh môi khẽ mấp máy, lại không thể phát ra tiếng, nhưng mơ hồ nhìn rõ được
khẩu hình miệng——
Điều anh nói chính là: Đừng đi...
Thẩm Loan: "Chờ anh rượu tỉnh, anh sẽ không nói như vậy."
Lạch cạch!
Ấn xuống chốt mở cửa, trong nhà tối sầm lại, trước khi đi cô còn kéo màn cẩn
thận.
Không lâu sau, tiếng đóng cửa truyền tới.
Trong bóng tối, người đàn ông vẫn nhắm chặt hai mắt, lúc này cảm giác say tan
đi, hai má đỏ ửng cũng phai nhạt dần, ngược lại thay vào đó là vẻ sầu thảm tái
nhợt.
Ngủ một giấc xong, cái gì cũng đã quên hết...
Thẩm Loan trở lại phòng mình mới phát hiện điện thoại của Thẩm Khiêm vần
còn ở trong túi cô.
Mẫu màn hình khóa là đi kèm với điện thoại khi xuất xưởng, cũng không cài đặt
mật mã khóa, giao diện sạch sẽ, ngoại trừ APP, còn lại tất cả đều là phần mềm
làm việc.
Tay không cẩn thận chạm vào góc phải bên dưới "lịch sử trò chuyện", giao diện
nhảy ra, hiện ở đằng trước chính là -
Loan Loan.
Lại nhìn dấu ngoặc ở phía sau...32!
Thẩm Khiêm gọi cho cô 32 cuộc điện thoại khi nào?
Thẩm Loan hơi sững sờ.
Lấy điện thoại của mình ra, cũng không có lời nhắc nhở cuộc gọi nhỡ nào.
Nhưng số 32 chói lọi lại không phải ảo giác, vậy chỉ có một khả năng -
Thẩm Khiêm bấm số của cô, trước khi tiếng bíp vang lên khi cuộc gọi chuẩn bị
được kết nối đã nhanh chóng cúp máy.
Suốt 32 lần!
Rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì vậy?
Thẩm Loan cảm thấy như mình không quen biết anh ta, dù là lúc trước, hay là
lúc này, sự do dự có lẽ còn sẽ xuất hiện ở trên mặt Thẩm Khiêm, nhưng sự rối
rắm thì chưa từng có.
Anh cẩn thận trầm ổn, lại quyết đoán không hề do dự.
Thẩm Loan nhíu mày, cô không thích loại cảm giác này.
Cực kỳ không thích!
Thẩm Khiêm ngủ thẳng đến gần 7 giờ tối, khi ngồi dậy, đầu vẫn còn đau nhức,
nhưng ít ra cũng rất tỉnh táo.
Anh ta duỗi tay sờ tủ đầu giường bên trái, không có thấy điện thoại.
Trong nháy mắt nhìn thấy tủ đầu giường bên phải, anh ta giật mình.
Thói quen khi còn nhỏ của anh ta là dùng tay trái, là người thuận tay trái, sau
này tuy rằng đã sửa lại, có chút thói quen nhỏ vẫn không sửa, ví dụ như, những
đồ vật nhỏ như điện thoại, kẹp cà vạt linh tinh, anh đều thích để trên tủ đầu
giường bên trái.
Cho nên, đây nhất định không phải do anh để.
Cứ cho là uống say, thói quen trong tiềm thức cũng sẽ không thay đổi.
Vậy chỉ có...
Thẩm Loan!
Cốc cốc cốc -
Tiếng gõ cửa truyền đến.
Anh ta xốc chăn lên, xuống giường, mở đèn lên, sau đó mới đi mở cửa.
Vốn dĩ tưởng là phục vụ phòng cho khách, hoặc là người bên Vĩnh Lâm, không
ngờ rằng lại là...
"Loan Loan?"
Thẩm Khiêm dừng lại, để xác định không phải ảo giác, anh còn chớp mạnh mắt
vài cái.
"Tỉnh rượu rồi?" Cô nhàn nhạt mở miệng.
"...Tỉnh." Thật lâu sau, anh mới lúng ta lúng túng trả lời.
"Bây giờ là bảy giờ năm phút, chúng ta còn có 55 phút." Cô nhìn mặt đồng hồ
trên cổ tay.
"?"
"8 giờ tối nay là nghi thức ký hợp đồng của Vĩnh Lâm và Minh Đạt."
Đôi mắt người đàn ông chợt lóe sáng, nếu cô không nhắc tới, Thẩm Khiêm thật
đúng là đã quên.
Bữa cơm trưa hôm đó, ban đầu hai bên đã ký thỏa thuận, nhưng hợp đồng chính
thức sẽ hoàn tất trong tiệc rượu tối nay.
"Em muốn đi?" Thẩm Khiêm lúc này mới phát hiện cô mặc lễ phục dạ hội váy
dài, màu rượu đỏ mê người, kiểu dáng đơn giản, đường cắt ẩn hiện, ở ba nơi
ngực, eo, mông đều thiết kếp nếp gấp, xẻ tà chéo từ cao xuống, cặp đùi trắng
như ẩn như hiện.
Ký ức vẫn còn dừng lại vào lần đầu tiên cô đặt chân tới nhà họ Thẩm, mặc một
chiếc váy trắng bằng vải bông, lúc này chuyển từ trang điểm nhẹ nhang sang
trang điểm đậm, váy đỏ thay thế váy trắng, vẫn khiến anh động lòng như cũ.
Thẩm Loan: "Chúng ta một người là tổng giám đốc Minh Đạt, một người là
CEO, không đi sao được?"
Đấu thầu cô có thể sẽ vắng họp, bữa tiệc có thể không đi, nhưng tiệc rượu đêm
nay thì nhất định phải có mặt, lúc này mới là thời cơ tốt nhất để tranh mặt mũi
cho Minh Đạt, đương nhiên, cũng là một phương thức cô củng cố địa vị.
Nói đơn giản một chút, cô có thể không chạy chân và khiến Thẩm Khiêm mang
theo cả đội mệt chết mệt sống, nhưng lúc thu hoạch thành quả thắng lợi, cô cần
thiết phải ở đây.
Thẩm Khiêm liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng không hề
cảm thấy tức giận, thậm chí còn có một sự phấn khích không thể giải thích
được.
Lần uống say kia, vốn là anh nên xin lỗi cô......
Dù cho đền bù và chiều lòng thế nào cũng không sao.
Ít nhất, cô còn nguyện ý yêu cầu anh ta, chỉ sợ cô không có hứng thú với bất kỳ
thứ gì, chờ đến lúc đó anh ta cũng đã vô dụng.