Lúc xe taxi dừng lại, quản gia mở cửa giúp cô.
Thẩm Loan dẫn theo Tán Tán đi thẳng về phía Tây viện, vào nhà tìm một vòng
cũng không thấy cô bé đâu, ngay cả Dương Sưu phụ trách chăm trẻ con cũng
không thấy bóng dáng.
Cô nhíu mày một cái, nhấc chân đi đến nhà chính.
Tán Tán nhân cơ hội nắm lấy ống quần của cô, thở hổn hển đuổi theo.
Thẩm Loan nhanh chóng thuận tay bế cậu bé lên.
"Tiểu Thẩm đã về rồi à." Bà cụ ngồi ở trên sô pha xem TV, nghe thấy tiếng
bước chân thì lập tức đứng lên.
Sau khi ân cần hỏi han Thẩm Loan, mặt mũi bỗng hiền hậu nhìn về phía Tán
Tán, đưa hai tay ra một cách tự nhiên: "Nào, để bà nội ôm một chút..."
Tán Tán mặt không cảm xúc quay đầu đi, để lại cho bà ta một cái đầu lạnh lùng.
Tay Chung Hồng Ngọc cứng đờ giữa không trung, suýt chút nữa không giữ
được nụ cười.
Tống Khải Phong ở một bên thấy thế, để tờ báo trong tay xuống, đứng dậy đi
tới, đứng chung một chỗ với bà cụ: "Tiểu Thẩm, ngồi xuống nói chuyện, tôi
nghĩ chúng ta nên nói chuyện."
Đây cũng không phải là điều Thẩm Loan quan tâm, đi thẳng vào vấn đề: "Thanh
Thanh đâu?"
Chung Ngọc Hồng: "Đã ở trong phòng ngủ của tôi."
Sắc mặt Thẩm Loan hơi dịu xuống, lúc này mới ngồi lên ghế sô pha: "Nói
chuyện gì?"
Tống Khải Phong cùng Chung Ngọc Hồng liếc nhau, vốn định trực tiếp mở
miệng, lại bị một ánh mắt của vợ già ngăn lại, ý bảo ông ta ngồi xuống trước.
"Là như vậy tiểu Thẩm, chúng tôi chủ yếu là muốn hỏi một vài chuyện về Tán
Tán, nói ngay trước mặt đứa nhỏ cũng không tiện, cháu xem có thể để người
làm đưa nó ra sân chơi một lát không?"
Thẩm Loan đồng ý, nhưng khu vực chơi chỉ có thể ở trong khu vực cô vạch rõ,
như vậy xuyên thấu qua cửa sổ là có thể nhìn thấy tình hình của đứa nhỏ.
"Được, ngài có gì muốn hỏi?"
Chung Ngọc Hồng cân nhắc một chút, giống như đang sắp xếp ngôn ngữ, lại
giống như do dự mấy lần, không biết nên nói từ đâu: "... Tôi thấy Tán Tán rất sợ
người lạ, trừ cháu ra, không cho bất kì người nào chạm vào."
"Vâng."
"Nó... Từ nhỏ đã như vậy rồi sao?"
Thẩm Loan gật đầu, chuyện khác một mực không nói.
Chung Ngọc Hồng có chút sốt ruột, Tống Khải Phong cảm thấy cô không biết
điều, không hiểu ánh mắt, chỉ nói đôi câu vài lời cũng không biết tiếp tục nói.
"Tán Tán cũng không nói chuyện với người khác?"
Thẩm Loan vẫn cứ gật đầu.
"Vậy nó là không thích nói chuyện, hay là không thể?" Nghi vấn chôn chặt đã
lâu ở trong lòng buột miệng thốt ra, Chung Ngọc Hồng ý thức được cách hỏi
này không ổn cũng đồng thời phun ra một hơi thở đục ngầu, như trút được gánh
nặng.
Cuối cùng cũng hỏi được điều muốn biết rồi.
Bây giờ chỉ xem Thẩm Loan trả lời như thế nào, cho nên ánh mắt hai ông bà
gần như rơi cùng lúc xuống mặt cô.
"Tán Tán nó..." Vừa mở miệng, sắc mặt Thẩm Loan chợt biến đổi, ánh mắt nhìn
về phía ngoài cửa sổ nhanh chóng xẹt qua một tia sát khí, giây tiếp theo, nhanh
chóng đứng dậy chạy ra sân.
Đáng tiếc là vẫn chậm, Phan Hiểu Kinh đã bắt Tán Tán lên xe, lao thẳng ra khỏi
cửa, chỉ để lại mùi xăng thoang thoảng trong không khí cùng người làm còn
đang ở trạng thái đờ đẫn ở bên cạnh.
Thẩm Loan lấy điện thoại ra, gọi cho số của Nhị Tử: "Kinh A227S5, lái từ nhà
cũ nhà họ Tống ra, lập tức phái người chặn lại! Nhớ kĩ, nhất định phải bảo đảm
chiếc xe an toàn, Tán Tán còn ở trên đó."
Đầu bên đó nghiêm nghị: "Vâng!"
Tống Khải Phong và Chung Ngọc Hồng mới chạy từ trong phòng ra, bắt lấy
người làm: "Xảy ra chuyện gì? Tán Tán đâu? Không phải đã bảo cô chăm nó
sao?!"
Người làm run rẩy, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần: "Là mợ chủ! Cô ấy bắt cậu
Tán đi rồi!"
Toàn thân hai vợ chồng già chấn động, mắt lộ vẻ kinh hãi: "Hiểu Kinh?! Nó đưa
Tán Tán đi làm gì?"
Đúng lúc này, ánh mắt sắc bén của Thẩm Loan rơi xuống trên mặt hai người:
"Có phải các người đã thông đồng với nhau rồi không?"