Mục lục
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lục gia, đến rồi.” Sở Ngộ Giang dừng xe bên cạnh, xuyên thấu qua gương phản chiếu, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đằng sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một giây sau, đôi mắt đang nhắm chặt kia đột nhiên mở ra, đen kịt u ám, lộ ra tia sáng sắc bén.

“Lăng Vân đâu?”

“Cậu ta đi đón Tam gia, chắc là vẫn chưa tới.”

“Ừm. Đi trước đi.”

Ôn Tuyền sơn trang tầng cao nhất, lúc nó mới được xây dựng đã cố ý vì gia chủ để lại phòng xa hoa nhất, hai năm sau, cuối cùng cũng chờ được chủ nhân.

Quyền Hãn Đình tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm đi ra, Hồ Chí Bắc và Lăng Vân đã ngồi trên sô pha chờ một lát.

Hai người thấy thế, làm bộ đứng dậy, bị Quyền Hãn Đình giơ tay ngăn lại: “Ngồi rồi nói.”

“Lão Lục à, lần trước em bảo anh điều tra về tập đoàn Hằng Dịch, đại khái là có chút chuyện này.”
“Nói nghe xem một chút.”

Hồ Chí Bắc trầm ngâm trong nháy mắt, giống như đang sắp xếp lại ngôn ngữ: “Tập đoàn Hằng Dịch ban đầu làm về vật liệu xây dựng, nhưng sau đó lại tiến vào thị trường bất động sản, nhưng vì lý do chính sách nên nửa chừng rồi chuyển sang phát triển khách sạn. Hện đang sở hữu thương hiệu Hải Thiên Nguyên Cảnh, ở Bắc Hải cũng được coi là top 10 doanh nghiệp lớn nhất. Tổng giám đốc Dịch Hoằng, bắt đầu từ hai bàn tay trắng, bởi vì nói nghĩa khí, ra tay hào phóng, ở hai giới hắc bạch đều ăn được. Tuy không nói là quang minh lỗi lạc gì, nhưng cũng không chơi được mấy âm mưu quỷ kế kia.”

Thử hỏi, một người đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, là một người đàn ông thô lỗ làm sao có thể đào hố cho người thừa kế có hoàn cảnh lớn lên tốt như Thẩm gia được, không chỉ như vậy, còn thành công dụ đối phương rơi vào bẫy nữa.
Hồ Chí Bắc: “Trong này nhất định là có mèo vờn chuột, tôi đoán, hơn một nửa là Thẩm Khiêm bên kia đã xảy ra chuyện gì đó, nên mới để Dịch Hoằng có cơ hội chớp lấy. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, Bất Động Sản Thiên Thủy mua lại mảnh đất kia so với chúng ta đi làm ‘oan đại đầu*’ càng tốt hơn. Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta còn phải cảm ơn Dịch Hoằng một phen nữa.”

*Chương trước giải thích rồi, chương này không giải thích lại nữa.


“Không cần thiết.” Quyền Hãn Đình đột nhiên mở miệng.

“Lão Lục, ý em là?”

Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, một bên khuôn mặt bị ánh nắng bao phủ, cực kỳ đẹp trai: “Muốn cảm ơn, chúng ta cũng phải cảm ơn người phía sau Dịch Hoằng.”

“Sẽ là ai đây?”

Người vừa quen thuộc với Thẩm Khiêm, lại có thể dự đoán được thiên tai a, có chút thú vị.
Là đêm, đèn điện sáng trưng.

Hạ Hoài dựa vào bức tường ở hành lang, thỉnh thoảng còn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, anh ta đã đợi gần mười lăm phút nhưng vẫn tràn đầy kiên nhẫn, ai bảo đối phương là tiểu mai mối, là người phụ nữ xinh đẹp chứ, cho dù có đợi bao lâu cũng đáng giá.


“À thì, có cần tôi giúp gì không?”

“Không, tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Vừa dứt lời, cửa phòng từ bên trong mở ra, cô gái mặc một bộ váy đen nhỏ, vải hẹp ôm lấy vòng eo thon thả của cô, một tay cũng có thể nắm chặt. Chiều dài của làn váy dài đến đầu gối, để lộ ra đôi chân và bắp chân cân đối của cô gái, làn da thì như tuyết, thiết kế trễ vai để lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp của cô gái.

Cô xoay người, có chút xấu hổ nói: “A Hoài, anh có thể giúp tôi kéo khóa lên một chút được không? Tôi không thể với tới được.”

Đầu óc của Hạ Hoài ngay lập tức nổ tung, trong mắt anh đều là tấm lưng trắng như tuyết của cô gái và đôi chân dài xinh đẹp kia xương bướm xinh đẹp. Cô ấy quá gầy, xương nhô ra ngày càng lộ rõ, khiến cho người ta cảm nhận được một loại vẻ đẹp mong manh, nhưng bản thân cô ấy lại không biết điều đó: “A Hoài?”

“À, đợi, đợi một chút.” Anh ta chùi chùi tay vào sọc quần để lau sạch mồ hôi vừa mới chảy ra từ lòng bàn tay mình, sau đó anh mới bắt đầu giúp Thẩm Loan kéo khóa của cái váy lên.

“Được rồi.”

“Cảm ơn anh,... nóng lắm sao? Sao anh lại đổ mồ hôi đầy đầu vậy?”

“À, có, có chút nóng.”

Thẩm Loan nghi ngờ nhìn anh ta một cái, vậy sao, nhưng sao cô lại cảm thấy không khí cũng đủ lạnh, cũng không đến mức nóng thành như vậy nhỉ?

Hạ Hoài ho nhẹ một tiếng, học theo động tác của thân sĩ khuất tay: “Đi thôi, dẫn em đến quán bar dưới lòng đất mở rộng tầm mắt.”

------ ngoài lề ------

Ngày mai chính thức gặp mặt, câu trả lời của cho câu hỏi trước là B nha, đã đoán đúng chưa nè~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK