Không gian yên tĩnh.
Hạ Hồng Nghiệp cười lạnh, quơ quơ thứ gì đó trong tay, chỉ thấy sương khói
còn chưa tan hết, trong không khí truyền đến một mùi khói thuốc súng.
Từ Kính Sinh cứng đờ, nhưng đau đớn như trong dự đoán cũng không truyền
đến, anh ta có chút mờ mịt nhìn mắt Hạ Hồng Nghiệp, lại quay đầu nhìn về phía
phía sau, lại thấy lúc đầu bình hoa đặt trên giá Bác Cổ đã không còn, mà trên
mặt đất có một mảnh vỡ nhỏ.
"Vừa rồi không phải rất dũng cảm sao, sao thế, mới đó mà đã sợ rồi à?" Hạ
Hồng Nghiệp giống như gã thợ săn, cười như không cười, dùng tư thái trêu đùa
khinh thường mà nhìn Từ Kính Sinh.
Trước khi bóp cò súng, tất cả mọi người đã nghe thất giọng nói "khoan đã" của
anh ta.
Không chỉ có Hạ Hồng Nghiệp, mà tất cả mọi người ở đây đều cho rằng anh ta
muốn xin tha.
Từ Kính Sinh thoáng nhìn về phía Hạ Linh, sau đó mới đảo mắt nhìn thẳng về
phía mọi người: "Mạng của tôi không đáng tiền."
Giữa mày Hạ Hồng Nghiệp ngày càng nhíu chặt.
Hạ Linh là người đầu tiên hiểu ý của Từ Kính Sinh.
Anh ta nói, mạng của anh ta không đáng tiền, cho nên không cần phiền Hạ
Hồng Nghiệp tự mình ra tay, không phải bởi vì tham sống sợ chết, mà là bởi
vì... Không đáng để Hạ Hồng Nghiệp phải đeo tội giết một mạng người trước
mặt công chúng bởi vì anh ta.
Năm năm làm vợ chồng, cô ấy hiểu người đàn ông này hơn bất kỳ ai khác.
Lúc tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn.
Nhưng khi quan tâm, lại làm người ta không thể chống đỡ được.
Ngay lúc bầu không khí tĩnh lặng, Từ Kính Sinh đi đến trước mặt Hạ Hồng
Nghiệp, giơ tay thay ông ta bóp họng súng, nhắm ngay chỗ trái tim của chính
mình: "Ngài có thể đổi chỗ khác, đổi thời gian, chỉ có hai người chúng ta, như
thế..." Dừng một chút, trong mắt vậy mà lại hiện lên một tia dịu dàng: "Cũng
không khiến cô ấy phải khó xử."
"Cô ấy" chỉ ai, trong lòng hai người biết rõ ràng.
Hạ Hồng Nghiệp tức giận đến xanh mặt, lật ngược chuôi súng đập vào sát đầu
anh ta, chỉ nghe một tiếng trầm vang, Từ Kính Sinh lùi về phía sau hai bước, lại
ngẩng đầu, máu đã chảy từ thái dương xuống đến hai má.
"Thằng nhóc cậu đang giả vờ thâm tình với tôi đúng không?"
"... Không có."
"Còn cãi bướng?!" Nói xong, lấn lên người trước.
"Lão Tứ." Tống Cảnh nhíu mày.
Hạ Hồng Nghiệp cười lạnh liếc ông ta một cái: "Anh bận rộn như vậy mà còn
có thời gian rảnh quan tâm đến chuyện nhà người khác à?"
Vẻ mặt Tống Cảnh không đổi, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng mảy may dao
động: "Tôi chỉ cần đảm bảo một mạng này cho cậu ta, còn lại sẽ không nhúng
tay vào."
Ánh mắt Hạ Hồng Nghiệp thâm thúy đảo qua Từ Kính Sinh, cười lạnh càng sâu:
"Cậu thật ra cũng có năng lực đấy, có Nhị gia làm bùa hộ mệnh."
Từ Kính Sinh khom lưng, đầu óc quay cuồng, hai tai vù vù.
Lần trước ở tiệc rượu bị thương vẫn chưa lành, hiện giờ lại thêm vết thương cũ,
càng đau đớn khó nhịn.
Nhưng vẫn cố gắng chịu đựng để không làm mình ngã xuống.
Nếu chuyện không liên quan đến mình, Hạ Hồng Nghiệp tất nhiên vẫn coi trọng
liếc anh ta một cái, nhưng người này lại ức hiếp con gái cưng của ông ta, cho dù
ông Trời thì cũng đừng mong ông ta sẽ cho sắc mặt tốt.
"Nhị gia," Từ Kính Sinh nói một hơi: "Cảm ơn ngài đã làm vậy, nhưng mà,
chuyện trong nhà nên tôi muốn đóng cửa lại để giải quyết."
Tống Cảnh nhìn anh ta một cái thật sâu: "Biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Từ Kính Sinh gật đầu.
"Suy nghĩ kỹ rồi?"
"Mọi người đã từng nghe câu "làm việc gì cũng phải trả giá"."
"Ngu xuẩn." Ném xuống hai chữ, Tống Cảnh nhanh chóng rời đi, mấy người
ông ta dẫn đến cũng cùng nhau lùi lại.
Trong lúc nhất thời, văn phòng to như vậy lại càng thêm trống trải.
Sự hung dữ mà Hạ Hồng Nghiệp vốn còn định dịu đi lại lập tức bùng nổ, lại
lần nữa nhắm chuẩn Từ Kính Sinh.
Mà lúc này, tuyệt đối không phải đùa giỡn.
Cũng không có khả năng bắn lệch.
"Tứ ca —"
"Ba —"
Từ Kính Sinh lại thản nhiên, nở một nụ cười giải thoát.
Nghìn cân treo sợi tóc, Quyền Hãn Đình trực tiếp đánh trật tay Hạ Hồng
Nghiệp, thay đổi quỹ đạo ban đầu, Từ Kính Sinh bình yên vô sự, nhưng anh lại
bị đạn bắn ra làm tay phải bị thương.
Lúc này mới có cảnh tượng trong phòng bệnh dưới phòng khám ngầm.
Hạ Hồng Nghiệp nhìn thoáng qua người bên giường bệnh: "Xin lỗi, em dâu."
Thẩm Loan dùng khăn ấm áp lau tay cho Quyền Hãn Đình, nghe vậy, không bố
thí cho một ánh mắt, cũng chưa từng mở miệng lên tiếng.
Hạ Hồng Nghiệp xấu hổ sờ mũi.
Lục Thâm thấy thế, nhún nhún vai, không có cách nào cả, cô gái này có đức
hạnh thế đấy!
Xem ra, cũng không phải chỉ có một mình anh ta chịu cay cú trong tay Thẩm
Loan, tứ ca cũng như vậy, nghĩ vậy, tiểu thất gia lập tức cân bằng.
Lúc này, ngài Trâu xử lý xong, thay quần áo bước từ bên trong ra.
Thẩm Loan lập tức đứng dậy, Hạ Hồng Nghiệp, Lục Thâm mấy người cũng
xúm lại.
"Ngài Trâu, lục ca của tôi thế nào rồi? Không có vấn đề gì lớn phải không?"
Lục Thâm mở miệng đầu tiên.
"Khoảng cách quá gần, mảnh đạn trực tiếp vào thịt, suýt chút nữa làm bị thương
động mạch máu. Vừa rồi đã tiến hành một cuộc tiểu phẫu lấy mảnh đạn ra, chỉ
cần sau đó không xuất hiện sốt cao, với sức khỏe của Lục gia thì rất nhanh có
thể hồi phục."
"Vậy vì sao còn chưa tỉnh? Ông dùng thuốc gây tê sao?"
Ngài Trâu lắc đầu: "Tiểu phẫu không cần dùng gây tê? Chỉ tiêm gây tê một phần
thôi."
"Vậy vì sao lục ca của tôi còn chưa tỉnh?"
"Mùa hạ vốn là lúc hooc mon không ổn định, sau khi tắm thuốc ở suối nước
nóng, hàn khí trong cơ thể Lục gia vốn dĩ trong tình trạng kiểm soát, nhưng lần
này bị thương, hơn nữa có nhân tố đặc biệt của từng mùa, bắt đầu có dấu hiệu
phát triển trở lại."
Thẩm Loan hơi căng thẳng.
Tim mọi người cũng lập tức nhấc tới cổ họng.
Lại nghe ngài Trâu nói tiếp—
"Mọi người cũng không cần lo lắng, chỉ là có dấu hiệu mà thôi, sau khi điều trị
bằng thuốc thì rất dễ khống chế, nhưng mà trong thời gian dùng thuốc thì trạng
thái tinh thần sẽ chịu ảnh hưởng."