Chuyện thứ nhất, tìm Trương Phàm trả phép.
Chuyện thứ hai, bù chương trình học còn thiếu.
Trương Phàm hỏi vài câu lấy lệ, Thẩm Loan trả lời từng câu, cũng đưa hóa đơn
bệnh viện và tài liệu liên quan để chứng minh.
"... Không phải lấy cớ?" Trương Phàm nhướng mày, kinh ngạc.
Nhìn một xấp biên lai trong tay, hình như bệnh thật.
Gương mặt Thẩm Loan không thay đổi, ánh mắt bình tĩnh.
Ngược lại Trương Phàm bị nhìn chằm chằm hơi ngượng: "Khụ... Bây giờ sức
khỏe đã tốt hơn chưa?"
Cô khẽ ừ một tiếng.
"Vậy là tốt rồi, trở về đi học đi." Trương Phàm xua xua tay: "Đúng rồi, còn có
một chuyện."
"?"
"Tuy xin nghỉ bệnh, nhưng tín chỉ học không thể thiếu, em tự nghĩ cách để đuổi
kịp tiến độ, nộp những bài tập cần hoàn thành."
"Ồ." Thẩm Loan xoay người rời đi.
Trương Phàm kiên nhẫn xem hết đống biên lại, buồn bực nói: "Thật sự bị
bệnh?"
...
Bổ sung khóa học còn thiếu cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Loan làm.
Trước đó, tai nạn xe cộ nằm viện cô không đi học, nhưng vẫn không ảnh hưởng
đến tiến độ học tập, bây giờ càng thuận buồm xuôi gió.
Trong khoảng thời gian này Miêu Miêu đi học nghe giảng, nghiêm túc hơn bất
cứ lúc nào trong quá khứ.
Không vì điều gì khác, chỉ vì muốn Thẩm Loan có bản chép tay bài giảng một
cách tỉ mỉ nhất.
"... Vất vả, tháng sau tăng tiền lương."
Hai mắt Miêu Miêu tỏa sáng, nghiêm nghỉ, khom lưng: "Cảm ơn đại lão!"
Ánh mắt Thẩm Loan ngưng lại, cười nâng cằm cô ấy lên, nhìn trái nhìn phải.
Hai má Miêu Miêu phiếm hồng, mắt đen ngượng ngùng linh động chớp hai cái,
không khỏi xấu hổ: "Đại lão, đừng như vậy... Người ta xấu hổ lắm..."
Thẩm Loan thuận tay véo véo hai má trắng nộn của cô ấy: "Ừm, đã gầy không
ít."
Miêu Miêu cười vô cùng xán lạn.
Cô lại hỏi: "Bao nhiêu cân?"
Miêu Miêu vươn một ngón tay.
Thẩm Loan nhướng mày: "Mười cân?"
"Hi hi..."
"Không tồi, một khi đã như vậy, tiền lương không tăng nữa."
"?" Khuôn mặt Miêu Miêu viết hoa chữ ngốc.
"Ngoan, sợ cô mừng như điên, không nhịn được ăn uống thả cửa." Nói xong,
cất cuốn sổ, xoay người rời đi.
Miêu Miêu: [người da đen dấu chấm hỏi mặt].jpg
Cô ấy đã làm gì sai... sao?
Thẩm Loan chỉ dùng thời gian ba ngày, đã học xong tất cả các chương trình bị
bỏ lỡ, lưu loát viết xong liên tiếp ba phần bài tập.
Một phần 《Kế hoạch đầu tư》.
Một phần 《Biểu mẫu phân tích tài chính》.
Một luận văn《Nguyên tắc thống kê và ứng dụng dữ liệu thị trường tài chính》.
Chớp mắt đã qua trung tuần tháng hai.
Trong lúc Thẩm Loan thường trú ở sơn trang Đông Li, không về nhà cũ mấy.
Thẩm Xuân Giang đối với chuyện này cũng không dị nghị, ngược lại còn thấy
vui mừng.
Từ khi quan hệ của cô và Quyền Hãn Đình được đưa ra ánh sáng, rất nhanh
truyền khắp vòng giao tiếp trong Ninh Thành, Thẩm Xuân Giang tưởng được
ôm đùi Huy Đằng, viễn cảnh thật đẹp.
Nhưng rất nhanh, ông ta phát hiện phong cảnh giới hạn người, thực tế, ông ta
cũng không chiếm được lợi gì.
Vừa mới bắt đầu ông ta còn có thể an ủi bản thân, từ từ sau đó, Quyền Hãn
Đình không phải người thường có thể dễ dàng lừa dối.
Nhưng thời gian dần trôi, khó tránh khỏi nóng nảy.
Suy cho cùng, một núi vàng đặt trước mắt, nhưng một chút bụi vàng cũng
không thấy đâu, loại thấy được không ăn được này cảm giác như dao cùn cứa
tim — đau, khó nhịn.
Cho nên, Thẩm Xuân Giang nóng nảy.
"... Ngày mai là sinh nhật A Khiêm, gia đình chuẩn bị làm bữa tiệc nhỏ, nhớ
về."
Đã nói đến mức này, Thẩm Loan không có bất cứ lý do gì để từ chối, hơn nữa,
cô cũng không định từ chối: "Vâng ạ."
Trò chuyện kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Loan đúng giờ rời giường.
Vừa mới ngồi dậy, lại bị ấn về, dụi chặt trong ngực người đàn ông.
Bàn tay trượt dần từ eo xuống, châm ngòi thổi gió.
"Đừng lộn xộn." Thẩm Loan ngăn lại.
Quyền Hãn Đình dừng một chút, không khỏi nhíu mày, chuẩn bị cáu kỉnh.
Thẩm Loan than nhẹ: "Tối hôm qua anh còn không điên đủ sao?"
"Ở trên người của em, điên thế nào cũng không đủ."
"..." Lưu manh.
Người đàn ông buổi sáng thức dậy không thể động vào, nhưng mấu chốt là
Thẩm Loan không trêu chọc, phiền toái tự tìm tới, cô rất bất đắc dĩ.
"Hôm nay không được."
Người đàn ông nhướng mày, hỏi nguyên nhân đến cùng.
Thẩm Loan chống trên ngực anh, nhấc nửa người: "Có việc."
"Chuyện gì?"
Cô xoay người, thuận thế ngồi thẳng, tấm lưng bóng loáng trắng sứ quay về
phía Quyền Hãn Đình, đường cong lồi lõm, tạo nên một độ cung mỹ lệ giây tiếp
theo câu mất linh hồn nhỏ bé của người đàn ông.
Quyền Hãn Đình không nhịn được sờ lên, theo xương sống, lòng bàn tay nhẹ
nhàng đi xuống.
Mượt mà, tinh tế.
Cả người Thẩm Loan run lên, không chịu nổi anh cố tình trêu chọc.
Đặc biệt lòng bàn tay thô ráp mang theo lực dịu dàng như có dòng điện chảy
qua gợi lên vô số run rẩy.
Người đàn ông ám chỉ rõ ràng như thế, Thẩm Loan xoay người, hôn một cái vào
môi anh: "Ngoan, đừng lộn xộn nữa, em thật sự bận việc."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Giọng nói chùng xuống, buồn bực không hài lòng,
nhưng không nhằm vào Thẩm Loan.
"Về nhà họ Thẩm."
"?"
"Mừng sinh nhật anh trai em."
Thẩm Khiêm?
Quyền Hãn Đình vừa nghe cái tên này, nghĩ đến người này, trong đầu toàn là
hình ảnh chiếc lắc tay đáng chết kia — Nước mắt Ares!
Sắc mặt vô cùng khó coi: "Không cho đi!"
Thẩm Loan biết anh để ý cái gì, nhẹ giọng an ủi: "Đi ngang sân khấu mà thôi, sẽ
không ở lại lâu." Cô còn muốn thăm dò giọng điệu của Thẩm Xuân Giang.
Còn hơn một tháng nữa sẽ khết thúc việc học ở Khải Hàng, cô muốn nhân thời
cơ Thẩm Như không ở đây, Thẩm Yên còn hôn mê để vào Minh Đạt.
Mà Thẩm Khiêm chắc chắn sẽ phản đối, ý kiến của Thẩm Xuân Giang sẽ trở
nên vô cùng quan trọng.
Cho nên lần này, cô không thể không đi, hơn nữa, còn phải tận chức tận trách
sắm vai "Cô con gái hiếu thuận".
Quyền Hãn Đình: "Anh đi với em."
Thẩm Loan từ chối.
"Nguyên nhân." Người đàn ông vô cảm.
Thẩm Loan uốn éo trong ngực anh một cái, cũng không biết cố ý hay là vô tâm,
đúng lúc chạm vào điểm ấy.
Cả người người đàn ông chấn động, hít thở dồn dập.
"Anh có biết trong mắt những người nhà họ Thẩm anh giống cái gì không?"
"?"
"Một miếng thịt ba chỉ thơm ngào ngạt."
"..."
Thẩm Loan: "Nếu em đưa anh đi cùng, mọi người ngửi thấy mùi thịt ai cũng
muốn xông đến liếm một cái, làm sao bây giờ?"
Quyền Hãn Đình nghĩ nghĩ, nghiêm trang: "Anh chỉ để em liếm."
"Nhưng kể cả là mùi hương em cũng không muốn để người khác ngửi, làm sao
bây giờ?"
Còn có thể làm sao bây giờ?
Tất nhiên không đi.
Sự độc chiếm của Thẩm Loan rất thỏa mãn lòng hư vinh của người đàn ông,
Quyền Hãn Đình vô cùng hưởng thụ.
"... Sau khi kết thúc anh tới đón em?"
"Được."
Mười giờ sáng, Thẩm Loan về lại nhà cũ.
Thẩm Xuân Giang và Dương Lam không ở nhà, phòng khách to như vậy chỉ có
một mình Thẩm Khiêm ngồi trên sô pha, TV là bản tin kinh tế tài chính, MC hài
hước, chuyển những thuật ngữ tài chính buồn tẻ thành thông tục dễ hiểu.
"Đã về?" Anh ta quay đầu nhìn phía cửa, giọng điệu nhàn nhạt.
"Vâng." Thẩm Loan thay dép lê, đi qua, bên môi là nụ cười khéo léo: "Sinh nhật
vui vẻ, anh trai."
Thẩm Khiêm buông điều khiển từ xa, đứng lên, ánh mắt sâu thẳm, như muốn
chạm vào nơi sâu nhất trong linh hồn cô.
Sau một lúc lâu, nhếch nhếch khóe miệng, như trào phúng: "Anh còn tưởng
rằng, em muốn trốn anh cả đời, không bao giờ về cái nhà này."
"Trốn?" Vẻ mặt Thẩm Loan không thay đổi: "Vì sao em phải trốn?"
Anh ta ghé sát đầu, hơi thở nóng rực phun bên tai người phụ nữ, Thẩm Loan
theo bản năng lui về phía sau, lại bị anh ta cưỡng chế giữ chặt hai vai không thể
nhúc nhích —
"Loan Loan, em là kẻ lừa đảo. Rõ ràng cái gì cũng biết lại còn muốn giả ngu."
Cô thu ý cười, đáy mắt lạnh lùng: "Không biết được chia ra rất nhiều tình
huống, giả ngu là một loại, còn có "không muốn biết", "khinh thường biết", "không
cần thiết phải biết"..."
Trên vai bỗng nhiên căng chặt truyền đến đau đớn, nhưng trong mắt Thẩm Loan
vẫn rất bình tĩnh.
Giống núi xa uy nghiêm, lại tựa biển rộng mênh mông như có thể bao dung tất
cả thế gian này, ngoại trừ... anh ta.
Gương mặt người đàn ông nổi lên tia hung ác nham hiểm, nhưng rất nhanh lại
bị sự dịu dàng che lấp.
Thẩm Khiêm cười nhẹ một tiếng, bỗng nhiên thu tay lại: "Lời chúc sinh nhật,
anh nhận."
"Đừng khách sáo. Ai bảo em là em gái của anh chứ? Bây giờ đời thứ ba của nhà
họ Thẩm cũng chỉ còn lại hai anh em mình, sau này có rất nhiều cơ hội..."
Anh ta cười nho nhã, trong mắt tràn đầy hưng phấn không phù hợp với khí chất:
"Phải không? Anh rất mong chờ."
Thẩm Loan không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp lên lầu về phòng.
Rầm —
Tiếng đóng cửa mạnh đến mức ở tầng một cũng có thể nghe thấy, thể hiện tâm
trạng tức muốn hộc máu, muốn phát tiết của chủ nhân.
Sau đó, Thẩm Khiêm cười.
"Xét đến cùng vẫn là một cô gái nhỏ chưa lớn..." Giọng điệu bất đắc dĩ, ánh
mắt cưng chiều.
Nếu Dương Lam ở đây, nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Khiêm lúc này, nhất định sẽ
nổi điên.
Bởi vì đã vượt quá sự cưng chiều nên có của anh trai với em gái.
...
Phòng lâu không có người ở nhưng không có mùi hôi hám, có thể thấy được
người làm không quên quét tước mỗi ngày.
Chậu xương rồng trên cửa sổ không có dấu hiệu héo úa mà còn căng tràn sức
sống, được chăm sóc mập mạp.
Thẩm Loan đồng ý với Thẩm Xuân Giang sẽ trở về, nhưng lại không thấy bóng
dáng Thẩm Xuân Giang, chỉ có Thẩm Khiêm ở nhà...
Thật thú vị!
Cô lấy di động, bắt đầu xử lý email, chớp mắt đã qua hai tiếng.
Đang là giữa trưa, mặt trời hiếm thấy ló đầu, muôn vàng ánh nắng xuyên tầng
mây chiếu xuống mặt đất, vàng rực xán lạn cả một mảnh đất.
Thẩm Loan mở toang cửa sổ, hơi lạnh xộc thẳng vào mặt, không có một chút
ấm áp của ánh mặt trời, cái lạnh thấm vào tận xương tủy lạnh.
Cốc cốc cốc —
Bỗng nhiên, có người đến gõ cửa.
Cô mở cửa, đứng yên, không ngoài dự kiến nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai với nụ
cười dịu dàng của Thẩm Khiêm.
Không hề khúc mắc, như giữa hai người không hề có bất cứ sự không thoải mái
nào.
Nhưng sự đau đớn ở vai trái nhắc nhở Thẩm Loan, không lâu trước đó đã xảy ra
chuyện gì.
Thẩm Khiêm: "Ba mẹ đã về, xuống ăn cơm."
Thời gian bắt đầu mở yên tiệc là lúc chạng vạng, người làm đã bắt đầu sắp xếp,
ra ra vào vào, đâu vào đấy.
"Ba, dì." Tới nhà ăn, Thẩm Loan mở miệng chào mọi người.
Thẩm Xuân Giang từ sớm đã trưng khuôn mặt hiền từ thân thiết: "Loan Loan về
khi nào? Mau, ngồi xuống ăn cơm."
Cô kéo ghế ngồi cạnh Thẩm Xuân Giang.
Mà bên kia còn lại là Dương Lam.
Còn Thẩm Khiêm, tất nhiên anh ta xếp dưới Thẩm Loan, nhưng anh ta không
quan tâm.
"Sao Lục gia không về cùng con?"
Ăn cơm được một nửa, Thẩm Xuân Giang không nhịn được hỏi khỏi miệng.
Thẩm Loan chậm hiểu, ồ một tiếng: "Gần đây anh ấy rất bận."
Thẩm Xuân Giang tỏ ra vài phần tiếc hận: "Con nói xem con và cậu ấy là quan
hệ yêu đương, cũng đã sớm công khai quan hệ, Lục gia lại chậm chạp không
chịu tới cửa..."
Tay Thẩm Khiêm nắm đũa căng chặt, trừ anh ta không ai phát hiện ra.
Thẩm Loan như không nghe hiểu lời nói ám chỉ của Thẩm Xuân Giang, cũng
không châm ngòi ly gián, chỉ ôn tồn nói: "Anh ấy bảo thân phận bản thân đặc
thù, mà hợp quan hệ tác giữa Huy Đằng và Minh Đạt còn ở đó, nếu tùy tiện tới
cửa, chỉ sợ ba sẽ không được tự nhiên."
Thẩm Xuân Giang muốn nói: Tôi không sợ! Cũng sẽ không không được tự
nhiên!
Đáng tiếc, nói gì cũng không thể cứu lại, ngược lại khiến bản thân chỉ vì cái
trước mắt.
Ngẫm lại vẫn nên từ bỏ.
"Yến tiệc tối nay, con lấy thân phận chủ nhân chiêu đãi khách khứa, quản gia
Chu sẽ ở bên cạnh nhắc nhở con chú ý một vài quy củ và kiêng kị, thuận tiện
cũng hiểu biết thêm mấy mối quan hệ của nhà chúng ta."
Đây là muốn dẫn Thẩm Loan nhận người.
Cũng đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận thân phận "cô ba nhà họ Thẩm"
của cô.
Rầm —
Dương Lam trực tiếp vất đũa.
Thẩm Xuân Giang nhíu chặt hai mày: "Bà làm cái gì vậy?"
Bà ta nhìn Thẩm Loan, vô cùng chán ghét, cuối cùng tầm mắt đưa lại về gương
mặt Thẩm Xuân Giang: "Chuyện này, ông đã bàn bạc với tôi chưa?"
"Có gì phải bàn bạc?"
"Làm bà chủ của nhà này, chẳng lẽ ngay cả quyền lên tiếng tôi cũng không có
sao?" Giọng điệu bén nhọn, đầy ngập oán giận và chất vấn.
"Mẹ..." Thẩm Khiêm lắc lắc đầu với bà, ý bảo không cần nói.
Dương Lam có oán Thẩm Xuân Giang, nhưng lại vô cùng tin phục Thẩm
Khiêm.
Không tiếp tục gây chuyện, nghẹn một ngụm hờn dỗi, cơm cũng không ăn, trực
tiếp rời đi.
Tâm trạng Thẩm Xuân Giang cũng không quá tốt, miễn cưỡng ngồi hai phút,
cũng bỏ đũa bỏ chạy lấy người.
Chỉ có Thẩm Khiêm và Thẩm Loan như người không có việc gì, tự ăn phần
mình.
Thẩm Khiêm còn tự mình động đũa gắp đồ ăn cho cô.
Thẩm Loan nhẹ giọng nói cảm ơn.
Cho dù nhìn từ phía nào, góc độ gì, thấy thế nào đều là một đôi anh em rất yêu
thương nhau.
Bốn giờ chiều, stylist và chuyên viên trang điểm mang theo túi lớn túi bé,
khiêng bao lớn bao nhỏ xuất hiện trong phòng Thẩm Loan.
"Cô ba, ở đây có các lễ phục mới nhất của các thương hiệu, cô xem vừa ý cái
nào?"
Thẩm Loan tùy tay chỉ vào một chiếc màu trắng.
Tiếp theo chính là quá trình trang điểm nhàm chán lại dài dòng.
Sáu giờ, màn đêm buông xuống, ánh đèn bố trí tỉ mỉ rốt cuộc đã có tác dụng,
thắp sáng lung linh cả một tòa nhà cổ.
Bảy giờ, Thẩm Loan xuống lầu chiêu đãi khách khứa.
Chu Khánh Phúc đứng bên cạnh giới thiệu cho cô từng người.
"Vị này là tổng giám đốc tập đoàn Thành Kim..."
"Vị này là CEO của C Lâm Hoa Industry..."
Chu Khánh Phúc phát hiện, Thẩm trí nhớ Loan rất tốt, thậm chí khiến người
khác vô cùng ngạc nhiên.
Không cần biết có bao nhiêu người, thân phận phức tạp như thế nào, và mạng
lưới quan hệ khổng lồ đằng sau họ, phàm là người ông ta đã nói qua Thẩm Loan
đều có thể nhớ rõ không sai chút nào.
"Cô..."
Thẩm Loan giương mắt nhìn ông ta, không nửa phần uy hiếp, nhưng lại khiến
Chu Khánh Phúc đổ mồ hôi lạnh.
Ông ta vội vàng sửa miệng, sửa "cô" thành "cô chủ": "... Trước đây đã tìm hiểu
rồi?"
"Tôi rất muốn, nhưng cũng phải có cơ hội mới được."
Chu Khánh Phúc thầm mắng mình hồ đồ.
Mạng lưới quan hệ quan trọng như thế, không có tay già đời có ý thức dẫn
đường và giảng giải, rất khó chỉ dựa vào bản thân tự tìm tòi mà hiểu được.
Đây là thời gian tích lũy, vô số lần kết giao lắng đọng lại.
Chu Khánh Phúc cũng do đi theo Thẩm Xuân Giang tham dự vô số yến hôi lớn
lớn bé bé mới có được, thời gian mười mấy hai mươi năm, mới dần dần xây
dựng hình thành mạch lạc trong đầu.
Thẩm Loan còn trẻ, cũng chưa từng công khai tham dự yến tiệc, theo lý thuyết,
cô không có bất cứ con đường nào tiếp xúc với mấy thứ này.
Nhưng hôm nay lại có thể suy một ra ba, chỉ dựa vào mấy lời đơn giản đã có thể
vẽ ra mạng lưới quan hệ khổng lồ phức tạp như thế, Chu Khánh Phúc chỉ có thể
nói ——
Loại thiên phú này, người thường hâm mộ không tới.
Vị cô ba này thậm chí còn xuất sắc hơn cậu chủ năm đó!
Nhắc đến chuyện này, khóe mắt khẽ liếc về phía Thẩm Loan đang tự nhiên hào
phóng nói chuyện với người khác, cả người toát lên vẻ chủ nhân.
Chủ nhân.
Chủ nhân nhà họ Thẩm.
Rõ ràng trong nhà bật máy sưởi, quản gia Chu lại không nhịn được rùng mình.
Vì vậy, ngay từ đầu, là ông ta đã nhìn nhầm cô gái gầy yếu mong manh chậm
rãi đến từ cuối con hẻm lát đá xanh sao?
Cô không gầy yếu, thậm chí... hung mãnh.