Mục lục
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhìn xem, chính là là ông ta!"

"Danh dự của trường học đều bị ông ta làm cho mất hết."

"Có tuổi rồi mà còn làm ra chuyện như thế này, đừng nói làm thầy của người ta,

ngay cả tư cách làm người cũng không có."

"Ông ta vậy mà còn dám đến trường, nếu là tôi thì tôi đã dứt khoát tìm một chỗ

rồi trốn đi, để khỏi mất hết mặt mũi."

"..."

Những lời nghi ngờ không ngừng truyền vào tai, sắc mặt Vương Nhân Kỳ tái

nhợt, ánh mắt né tránh.

"Nói nhỏ chút đi, người ta nghe thấy được đấy."

"Nghe thì nghe, sợ gì chứ?"

"Này – cậu nghĩ lương tâm ông ta có bị cắn rứt không?"

"Loại người này đơn giản chính là một con sâu làm sầu nồi canh, dù gì thì ông

ta cũng là giảng viên đại học, vào lễ khai giảng đã đứng lên phát biểu..."

Nghe đến đây, Vương Nhân Kỳ không thể nhịn được nữa, tăng tốc rời đi.

Trở lại văn phòng, ông ta lại lần nữa bấm số điện thoại.

Nhưng-

"Xin lỗi, điện thoại bạn gọi đã tắt..."

Tắt máy?!

Tại sao tắt máy?

Cô Thẩm rõ ràng đã hứa sẽ giữ được ông ta lại...

Vương Nhân Kỳ hít một hơi thật sâu tự nhủ không được hoảng sợ, nhà họ Thẩm

nhất định sẽ có cách giải quyết.

Chẳng phải chỉ là một công ty công nghệ sinh học nho nhỏ, không có nền tảng,

không có hậu thuẫn, dù có nhảy nhót bao nhiêu cũng không thể nhảy ra khỏi

lòng bàn tay của cô Thẩm.

Nghĩ đến đây, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nhưng khi nhấp vào mục tin nhắn và thấy hàng trăm tin nhắn chửi bới, Vương

Nhân Kỳ hoàn toàn suy sụp.

...

Sinh học Thanh Lam, văn phòng Chủ tịch.

Miêu Miêu: "Anh đã liên lạc với Vương Nhân Kỳ chưa?"

Lý Phục lắc đầu: "Tôi đã giải thích rõ ràng lợi và hại cho ông ấy qua điện thoại,

nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được hồi âm., hẳn là ông ta còn có hy vọng với

Thẩm ThươngThương."

"Ngu ngốc!" Miêu Miêu chế nhạo: "Vậy cứ kéo dài đi. Chà, xem ông ta có thể

tồn tại được bao lâu dưới sự lên án của cư dân mạng cả nước."

Lý Phục nhướng mày.

Miêu Miêu: "Sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt này?"

"Đột nhiên tôi cảm thấy cô giống một người."

"Hả?"

Lý Phục ung dung nhìn cô ta: "Bây giờ hết rồi."

"Vừa rồi tôi giống ai vậy? "Miêu Miêu đột nhiên tò mò.

"Chủ tịch Thẩm."

"Hả?"

"Khi cô nói từ "ngu ngốc", cô trông rất giống cô ấy cả về giọng điệu lẫn phong

thái."

"Thật sao?"

"Không tin thì quên đi."

Miêu Miêu sững sờ. Hóa ra cô ta đã ưu tú như vậy rồi sao?

"Lý Phục, tôi nghĩ đây là câu hay nhất mà tôi nghe được từ miệng anh, không gì

có thể sánh bằng."

Khóe miệng anh ta khẽ co giật: "Không phải phụ nữ em khó chịu nhất khi bị so

sánh với đồng giới sao?"

"Tùy vào người đồng tính đó là dạng gì, anh mà đi so sánh tôi với tiểu sen trắng

đáng thương Jeccica, tôi sẽ đánh bay đầu của anh, nhưng chủ tịch Thẩm thì

không giống... "

Miêu Miêu nhìn về phía xa xa, hai mắt ẩn hiện ngọn lửa.

Cảm giác đó nên hình dung như thế nào nhỉ?

Giống như một người đi bộ trên sa mạc mong đợi một ốc đảo, như một người di

cư tăm tối khao khát ánh sáng mặt trời.

Thẩm Loan chính là ốc đảo đó, mặt trời đó!

"Cô như thế này có phải là đối với chủ tịch Thẩm..." Lý Phục làm một vẻ mặt sợ

hãi: "Có ý đồ gì không an phận à?"

"Anh cút đi!"

"Tôi đang nói với cô, cô..."

Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.

Miêu Miêu bĩu môi: "Trả lời cuộc gọi đi quý ngài."

Lý Phục lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua, giây tiếp theo sửng sốt.

Miêu Miêu cũng nhìn thấy.

Hai người nhìn nhau - Vương Nhân Kỳ!

...

Trong giờ thứ 25 của "sự cố đánh cắp kết quả nghiên cứu thuốc mới", một bài

đăng được đăng tải trên Weibo chính thức của Sinh học Thanh Lam một lần nữa

lọt vào danh sách tìm kiếm nóng.

Không có văn bản, chỉ có một đoạn video.

Trong video là lời xin lỗi của Vương Nhân Kỳ, ông ta đã thẳng thắn khai ra bản

thân đã hãm hại sinh học Thanh Lam khiến nó rơi vào vụ bê bối.

Nói xong lời cuối cùng, ông ta rơi nước mắt, khóc nức nở--

"... nhưng đây không phải là ý định của tôi, tôi đã bị người ta xúi giục!"

Đến đây, video mới kết thúc.

Lời chỉ nói được một nửa, tới điểm mấu chốt đột ngột dừng lại.

Cư dân mạng trong nháy mắt nổ tung-

...

Trong giờ thứ 25 của "sự cố đánh cắp kết quả nghiên cứu thuốc mới", một bài

đăng được đăng tải trên Weibo chính thức của Sinh học Thanh Lam một lần nữa

lọt vào danh sách tìm kiếm nóng.

Không có văn bản, chỉ có một đoạn video.

Trong video là lời xin lỗi của Vương Nhân Kỳ, ông ta đã thẳng thắn khai ra bản

thân đã hãm hại sinh học Thanh Lam khiến nó rơi vào vụ bê bối.

Nói xong lời cuối cùng, ông ta rơi nước mắt, khóc nức nở--

"... nhưng đây không phải là ý định của tôi, tôi đã bị người ta xúi giục!"

Đến đây, video mới kết thúc.

Lời chỉ nói được một nửa, tới điểm mấu chốt đột ngột dừng lại.

Cư dân mạng trong nháy mắt nổ tung-

"Mẹ nói quần của tôi đã cởi rồi... Mẹ kiếp! Lời mắng chửi cũng đã nghĩ kỹ rồi

lại cho tôi xem cái này?"

"Ai xúi giục, nói thì nói hết đi chứ!"

"Tôi nghĩ rằng có thể không phải là tin tức xã hội, mà là bí ẩn huyền nghi."

"Mọi người đừng nóng vội, không công khai thân phận người khởi xướng hẳn

là có lý do của họ. Đầu tiên, có thể xúi giục một giảng viên đại học không cần

danh dự mà đi hãm hại một công ty mới vừa nghiên cứu ra một loại thuốc mới

cho bệnh bạch cầu cấp tính. Tiếp theo, ở phía chính phủ cũng phải nói năng thận

trọng, lựa chọn che lấp sự việc này, tổng kết lại, có thể thấy được thân phận của

người này không bình thường! Cực kỳ không bình thường!"

"Có thể lầu trên đã nói ra chân tướng của sự việc."

"..."

Cư dân mạng đang nghị luận sôi nổi, vào lúc xoa tay chuẩn bị cào phím, Thẩm

Loan nhận được một cuộc gọi.

"Cô Thẩm, chúng ta gặp mặt đi."

Thẩm Loan cười: "Đáng tiếc, cô không phải là người mà tôi chờ đợi."

Thẩm Khiêm Gia nghiến răng, đầu ngón tay cầm điện thoại trắng bệch vì dùng

lực quá lớn: "Là tôi đã chỉ thị cho Vương Nhân Kỳ vu khống nhóm nghiên cứu

của cô, nhằm làm sụp đổ công ty của cô! "

"Cho nên vì sao cô muốn gặp tôi?"

"... Xin lỗi và thảo luận về việc bồi thường. "

Cô ta đã thoái lui đến bước, tương đương với việc nhường quyền chủ động cho

bên kia.

Nhưng Thẩm Loan dường như không cảm kích: "Tôi biết ai đã làm điều đó.

Mặc dù tất cả các người đều họ Thẩm, nhưng muốn bồi tội cũng không đến lượt

cô."

Nói xong, cô cúp máy mặc kệ bên kia phản ứng thế nào.

Cùng thời gian đó, nhà cũ của nhà họ Thẩm.

Thẩm Khiêm Gia nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt, hai mắt mở to không thể tin

được.

"Hì hì..." Một tiếng cười khúc khích vang lên từ hướng ghế sô pha, kẻ chủ mưu

Thẩm Thanh Thương đang ngồi trên ghế sô pha, vừa chuyển kênh bằng điều

khiển từ xa, vừa ưu nhã uống cà phê.

"Đã nói là sẽ vô dụng thôi, Thẩm Loan dầu muối không ăn, còn cực kỳ thông

minh, chị nghĩ thủ đoạn nhỏ này của chị có thể lừa được cô ta?"

Loảng xoảng...

Thẩm Khiêm Gia lao tới và ném mạnh cốc cà phê trên tay cô ta, ly đập xuống

sàn, phát ra âm thanh giòn tan.

Vết cà phê nâu loang ra xa.

"Bây giờ là lúc nào mà em vẫn còn tâm trạng để uống cà phê?! Em có biết tình

hình bây giờ nghiêm trọng tới mức nào không? Cư dân mạng khắp nơi trên đất

nước đang nhìn chằm chằm vào Vương Nhân Kỳ. Nếu ông ta mà khai em ra,

cuộc đời của em coi như xong!"

Thẩm Thanh Thương vẫn giữ nguyên động tác cầm ly, chớp chớp mắt, mới bắt

đầu để tay xuống, thuận tay giũ sạch vết cà phê trên đó, đồng thời vết bỏng

được khéo léo che đi bởi bàn tay đang khép lại của cô ta.

Dù sao Thẩm Khiêm Gia cũng không chú ý.

"Vì sao em lại xong đời?" Cô ta ngẩng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng

qua, có một sắc thái rất mê hoặc.

Thẩm Khiêm Gia hít một hơi thật sâu và tự nhủ rằng mình không tức giận,

nhưng ngực vẫn tức đến cực kỳ đau.

"Thẩm Thương Thương, em thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Dư luận

bây giờ hỗn loạn thế này, em vẫn thờ ơ là sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK