Lệ Hiểu Đàm hít sâu, nắm thật chặt lòng bàn tay, sau đó chậm rãi lơi lỏng, gằn
từng chữ một: "Hiện tại tôi yêu cầu liên hệ luật sư của tôi để tới xử lý chuyện
này, cũng xin các anh làm theo quy trình phá án, nếu không —"
"Nếu không thì sao?"
"... Không thể nào nói nổi."
Vẻ mặt hai người chấn động.
...
Mười phút sau, Lệ Hiểu Đàm rời khỏi phòng thẩm vấn, sau đó được dẫn đến
một căn phòng, trước mặt có một bộ máy bàn.
"Gọi đi."
Cũng muốn nhìn xem luật sư của "cô" này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Lệ Hiểu Đàm cầm lấy ống nghe.
"Khoan đã."
"?"
"Mở loa ngoài."
Cô ta dựa theo dãy số đã nhớ trước đó, từng số từng số ấn xuống.
Sau khi tụt tụt, điện thoại bắt máy —
"Xin chào, tôi là Ngô Văn khánh."
Lệ Hiểu Đàm há miệng thở dốc, nhưng không biết nên nói gì.
Hai ánh mắt nghi ngờ cũng theo đó dừng ở trên người cô ta, lập tức da đầu tê
dại, càng khó mở miệng hơn.
Bên kia không thấy đáp lại, nhưng cũng chưa lập tức kết thúc trò chuyện, ước
chừng khoảng mười giây sau, đột nhiên mở miệng: "Là cô Lệ sao?"
Hai cảnh sát phía sau liếc nhau, ồ, thật sự là luật sư của cô ta đấy?
Lệ Hiểu Đàm thở phào nhẹ nhõm: "Là tôi, Ngô... Luật sư."
Nếu cô ta không nghe lầm, hẳn là họ Ngô nhỉ?
"Có tiện nói cho tôi vị trí hiện tại của cô không?"
"...Cục cảnh sát Thành Đông."
"Vậy điện thoại này?"
"Máy bàn văn phòng."
"Mở loa ngoài, bên cạnh cô có người, đúng không?"
Mí mắt Lệ Hiểu Đàm nhảy lên, khẽ ừ một tiếng.
"Được, nếu như vậy thì tôi đây cũng bớt việc." Giọng nói đầu bên kia đột nhiên
nghiêm túc hơn, mặc dù cách điện thoại, hơi thở nghiêm túc cũng ập vào trước
mặt: "Hiện tại tôi với tư cách là luật sư đại diện cho cô Lệ, yêu cầu được gặp
mặt cô ấy, khoảng một tiếng sau tôi sẽ đến, trong lúc này, đương sự của tôi có
quyền giữ im lặng."
...
Đúng một tiếng, không hơn không kémt, Ngô Văn Khánh đúng giờ xuất hiện
trước mặt Lệ Hiểu Đàm.
Một khắc đó, cô ta phảng phất như tìm được tâm phúc, các dây thần kinh căng
chặt cũng có chút thả lỏng.
Ngô Văn Khánh thủ đoạn lợi hại, cũng không biết dùng cách gì, dù sao nửa
tiếng sau cũng giải quyết xong thủ tục, Lệ Hiểu Đàm được phóng thích.
Lúc cô ta quang minh chính đại đi ra khỏi cổng cục cảnh sát, đắm chìm trong
hoàng hôn chạng vạng, bỗng nhiên có loại hốt hoảng và may mắn như được
sống lại kiếp sau.
Mũi chua xót, hốc mắt lập tức đỏ lên.
"Luật sư Ngô..."
"Cô Lệ còn có vấn đề gì không?"
Cô ta nắm thật chặt lòng bàn tay, bỗng nhiên nâng lên, mở ra trước mặt hai
người, chỉ thấy một tờ giấy nhăn nhúm đang nằm trong tay người phụ nữ, bị mồ
hôi làm ướt đẫm, dường như còn có thể thấy mặt trên là số điện thoại.
Đúng là của Ngô Văn Khánh!
Người đàn ông nhướng mày.
Lệ Hiểu Đàm mím môi: "Thay tôi chuyển lòng biết ơn cho cô ấy."
Nếu không có Thẩm Loan, hiện tại cô ta còn bị nhốt ở trong căn phòng chật hẹp
kia, mê mang không biết chờ đợi cô ta sẽ tội danh và hình phạt gì.
Kết quả như vậy, Lệ Hiểu Đàm nghĩ cũng không dám nghĩ..
Nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi, lúc này cô ta mới biết được sự kinh hãi và nguy
hiểm đáng sợ trước mắt.
"Cô ấy đã từng nhắc nhở tôi, là tôi không để trong lòng, khờ dại cho rằng thanh
giả tự thanh, nhưng trên đời này, trắng cũng có thể bị nhiễm đen, thanh tất nhiên
cũng có thể biến thành hồn." Nói tới đây, người phụ nữ cười tự giễu..
Không biết cười hiện thực tàn khốc, hay là cười mình quá ngu ngốc.
Lệ Hiểu Đàm nắm tờ giấy vào trong tay một lần nữa, dường như làm vậy mới
có thể cho cô ta dũng khí và cảm giác an toàn.
Trong khoảnh khắc mình cô ta đang ở chìm trong bóng tối, lúc tuyệt vọng nhất,
cô ta mới phát hiện ra Thẩm Loan cố ý để lại tờ giấy này, phía trên không viết
bất kỳ chữ nào, chỉ có một dãy số, lại trở thành cọng rơm duy nhất có thể cứu
mạng cô ta.