"Cảm ơn."
Quyền Hãn Đình dùng một đôi đũa sạch khác gắp một con tôm bạc đất cho cô:
"Không cần khách sao."
Thẩm Loan dừng dại, gắp con tôm để sang cái đĩa bên cạnh.
Người đàn ông nhướng mày: "Sao vậy?"
"Lười lột, ăn món khác trước đã."
Quyền Hãn Đình cười lắc đầu, đeo bao tay dùng một lần vào, dưới ánh mắt kinh
ngạc của Thẩm Loan, bắt đầu lột vỏ tôm.
Tay người đàn ông rất lớn, khớp xương rõ ràng, nếu đánh đàn dương cầm chắc
chắn sẽ rất đẹp, ngay cả hàng động lột vỏ tôm, khi anh làm cũng có loại cảm
giác cao quý.
Cảnh đẹp ý vui.
Thẩm Loan thầm nghĩ, thì ra Lục gia thích ăn tôm.
Suy nghĩ cũng chỉ trong một giây, so với việc tìm tòi sở thích của Quyền Hãn
Đình, Thẩm Loan càng thích nhấm nháp mỹ vị trước mắt hơn, cho nên, cô tiếp
tục gắp đồ ăn, vùi đầu vào ăn.
Bỗng nhiên, một đôi đũa xuất hiện ở trước mắt, còn rất kĩ xảo mà kẹp năm sáu
con tôm bạc đất, chậm rãi lại kiên quyết đưa vào trong chén cô.
Thẩm Loan thuận thế ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến bàn tay người đàn ông rút
lại.
Cô cười chớp mắt: "Cho cháu?"
Quyền Hãn Đình không nói gì, trực tiếp kẹp mấy con còn lại đưa qua.
"Ồ, đúng là cho cháu rồi, cảm ơn chú Lục, vậy cháu đây không khách sáo."
"Ha --- em đã bao giờ khách sáo à?"
Nói chuyện không lớn không nhỏ, thái độ khi tốt khi xấu, đối với anh càng lúc
lạnh lúc nóng, ngay cả lần đó ở sơn trang Ôn Tuyền, từ lúc ban đầu cô cũng đã
khống chế tiết tấu, chờ mệt không động đậy được nữa, mới đến lượt anh ở trên.
Quyền Hãn Đình phát hiện, từ đầu tới đuôi, chính mình mới là người bị cô nhóc
nắm mũi dắt đi.
Thẩm Loan không tiếp lời anh, lo ăn tôm của mình.
Hai mươi phút sau, nửa chén canh nóng xuống bụng, "Ok, cháu no rồi."
Quyền Hãn Đình nhìn trên bàn hầu như không còn gì, không khỏi ngạc nhiên:
"Còn ăn được hơn cả tôi..."
Thẩm Loan bĩu môi: "Cháu và chú không thể so sánh với nhau được."
"Vì sao?"
"Cơ thể cháu còn phát triển, chú đã lớn tuổi như vậy rồi, đã sớm định hình."
Lớn tuổi như vậy rồi...
Tuổi...
Sắc mặt người đàn ông đổi một chút, đen như đáy nồi.
"Cháu nói sai rồi sao?" Vẻ mặt thối như vậy.
"... Không, sai."
Chậc! Sao cô lại nghe ra được chút ý cắn răng nghiến lợi nhỉ?
Ăn uống no nên, hai người rời phòng, Quyền Hãn Đình quẹt thẻ tính tiền, Thẩm
Loan đứng ở bên cạnh chờ anh, dáng vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn như một cô vợ
nhỏ.
Khoảng cách đến bãi đỗ xe còn một đoạn nhỏ, hai người hóng gió, ở dưới đèn
đường sóng vai đi bộ.
Bỗng nhiên, một ánh sáng mạnh từ phía sau chiếu đến, không đợi Thẩm Loan
quay đầu, đã bị người đàn ông kéo đến bên đường, bởi vì lực quá mạnh, suýt
chút nữa hại cô trẹo chân.
"Tìm chết à?" Giọng nói nặng nề, bọc lấy lạnh lẽo.
Thẩm Loan giương mắt, bốn mắt nhìn nhau, cô cười khẽ: "Không phải còn sống
à?"
"Nếu không phải gia phản ứng nhanh, kéo em một cái, em cho rằng bây giờ em
còn có thể không đau không ngứa đứng ở đây à?"
"Vậy nên..." Thẩm Loan lui về phía sau nửa bước, kéo ra một khoảng cách,
khom lưng 90 độ: "Cảm ơn ơn cứu mạng của chú Lục."
"Một câu cảm ơn đã muốn tống cổ gia đi?"
"Nếu không..."
Quyền Hãn Đình trầm ngâm trong nháy mắt, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân,
lại từ chân nhìn lên mặt: "Lấy thân báo đáp thì sao?"
"Chẳng ra gì."
"Vậy em nói xem, gia có chỗ nào không tốt, em lại ghét bỏ như vậy?"
Thẩm Loan thật sự quan sát anh một lúc lâu: "Giá trị nhan sắc cao, dáng người
đẹp, có tiền có quyền có nhân mạch, bá vương của đất Ninh Thành, thật đúng là
không có chỗ nào không tốt."
Mỗi một câu của cô, nụ cười trên mặt người đàn ông càng sâu hơn một chút,
càng về sau, đôi mắt cũng bắt đầu cong.