tắp.
Chiếc cằm hơi giơ lên toát ra mấy phần lạnh lẽo.
Trong nháy mắt, cô như quay trở lại thành một Thẩm Loan bình tĩnh lý trí, như
thể người lúc nào cũng có thể bộc phát sự tức giận muốn hộc máu kia không
phải cô.
Giọng nói của Sở Ngộ Giang cứng ngắc: "... Không có."
Anh ta cúi đầu, từ góc độ này chỉ có thể thấy hai tay của người phụ nữ để ở mép
bàn, không nhúc nhích, nhưng gân xanh nổi trên mu bàn tay lại rõ ràng.
Bầu không khí lại rơi vào im lặng một lần nữa.
Sau một lúc lâu, Thẩm Loan đứng lên, giọng điệu bình thản: "... Tiếp tục điều
tra, nghĩ cách lấy được cách liên lạc với bên Chiếm Ngao, tôi không tin Quyền
Hãn Đình một người sống cao lớn như thế mà họ lại hoàn toàn không biết gì
cả..."
Lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt thấm lạnh: "Chẳng qua chỉ đang lừa tôi mà thôi."
Nghĩ đã biết là ai bày mưu tính kế.
Quyền Hãn Đình không muốn khiến cô lo lắng, cho nên tất cả tin tức đều bị dìm
xuống, không ngờ tới, làm như vậy càng khiến cô lo hơn.
Biến khéo thành vụng, ngu ngốc!
Thẩm Loan âm thầm cắn răng, muốn mắng nhưng không tìm được người phát
tiết, ngược lại dồn nén trong lòng, trướng đến phát đau.
Hầu kết Sở Ngộ Giang nhẹ lăn, thật ra anh ta còn phát hiện sự cố tình giấu giếm
kia sớm hơn cả Thẩm Loan.
Nếu không, sao một chút tin tức cũng không có?
Nếu nói Chiếm Ngao đề phòng nghiêm ngặt, thực ra cũng không sai, nhưng hệ
thống tình báo trong tay Quyền Hãn Đình lại là nhà họ An, điều này có nghĩa
phải dùng người nội bộ điều tra nội bộ — dù khó đến mấy cũng không đến mức
ấy!
Nhưng nhoáng cái đã nhiều ngày trôi qua, nhưng nửa điểm phản hồi có giá trị
cũng không có.
Lục gia cố tình bày mưu tính kế, nhưng Thẩm Loan cũng không phải người dễ
lừa, nếu còn không nhìn ra manh mối, vậy cô không xứng ngồi trong phòng làm
việc để đưa ra mệnh lệnh.
Hai người họ đang chơi trò "đoán suy nghĩ" cách xa ngàn dặm đấy hả?
Sở Ngộ Giang càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.
Cả hai người họ đều không phải đèn cạn dầu, anh ta kẹt giữa trong trận đấu đá
ngầm này rồi sẽ có ngày bị ép khô mất...
Làm cấp dưới không dễ, cấp dưới của lục gia càng không dễ làm!
...
Tỉnh Hải, vịnh Trăng Non.
Trời xanh như được gột rửa, mây trắng bồng bềnh như kẹo bông.
Biển cả nơi xa liền thành một đường với chân trời, ánh nắng dát vàng cả bờ cát.
Có một người đẹp mặc bikini đang nằm dưới trên ghế dưới tán ô che nắng.
Khung xương nhỏ nhắn, đôi chân dài miên man, vòng eo nhỏ nhắn khó chạm
vào được nhưng lại không khô khốc, chỗ gầy nên gầy, chỗ béo nên béo, nhiều
thịt thêm chút sẽ bị béo mà gầy đi chút lại không còn hoàn mỹ nữa.
Tóm lại, tất cả đều vô cùng vừa vặn.
Miêu Miêu vừa tỉnh ngủ, hơi khát, duỗi tay với đồ uống ở bên cạnh nhưng chưa
sờ thấy đã có một bóng người che lại.
Cô ấy dừng động tác lại, ngẩng đầu, đánh giá qua lớp kính râm... người đàn ông
trước mắt?
Ơ!
"Có việc gì sao?"
Người nọ chỉ mặc quần bơi, nhìn ra được cao khoảng 1m8, tay dài chân dài, còn
có cơ bụng sáu múi và đường nhân ngư không rõ ràng.
Dáng vẻ không được lấp lánh sáng chói nhưng cũng có thể coi là một anh trai
sáng sủa, nhìn một cách tổng thể xác thật có điểm hơn những người đàn ông
bình thường.
"Tôi là David, ở biệt thự bên cạnh, đến đây chào hỏi một tiếng." Vừa nói
chuyện vừa lấy đồ uống cho cô ấy.
Khách sạn này nằm trong top ba ở tỉnh Hải, tập trung vào "biệt thự nhỏ tư nhân
ven biển", từ ban công đi ra là biển rộng, không mở cửa cho người ngoài, bờ cát
cũng là dùng riêng nên Miêu Miêu mới dám yên tâm mà ngủ như vậy.
Nhưng người trước mắt này...
"Chưa được sự cho phép, xông vào khu vực tư nhân, có lẽ anh không được lịch
sự cho lắm?"
"Hi, tôi vừa nói rồi, chúng ta là hàng xóm." Anh ta chỉ chỉ căn biệt thự nhỏ bên
cạnh, ý bảo mình ở đó.
"Cho nên? Anh tự do hoạt động ở địa bàn của anh là được, đi vào chỗ của tôi
làm gì?"
Người đàn ông cũng không tức giận, hai tay nắm vào nhau: "OK, tôi xin lỗi vì
sự lỗ mãng của mình, quấy rầy người đẹp, Sorry."
Miêu Miêu không lên tiếng.
Gặp loại tình huống này, người bình thường hoặc nhiều hoặc ít sẽ xấu hổ, u ám
tránh đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng người này lại không, đầu tiên anh ta đánh giá Miêu Miêu một lượt, lúc
trước ở xa nhìn không rõ lắm, bây giờ ở khoảng cách này đúng lúc có thể thấy
rõ tất cả.
Quả nhiên như tưởng tượng của anh ta, người phụ nữ này da thịt trắng nõn mịn
màng, dưới ánh nắng mặt trời hồng hào khỏe mạnh.
Dáng người hình chữ S, gương mặt như hoa.
Từ lâu lắm rồi anh ta chưa gặp cô gái xinh đẹp nào hợp khẩu vị như vậy.
Miêu Miêu nhíu mày, dưới ánh mắt đảo lên đảo xuống của người đàn ông lấy
khăn tắm bọc cơ thể lại, đặc biệt vị trí ngực và eo, che kín mít.
Rồi sau đó, chân dài đứng lên khỏi ghế nằm.
Người đàn ông bị khí thế trên người cô ấy ép phải lùi về sau nửa bước.
"David?" Mắt đẹp từ từ đảo qua, mang theo vài phần bắt bẻ và hà khắc.
"Hửm?" Dù bận vẫn ung dung.
"Anh là người nước ngoài?"
"Một phần tư."
Miêu Miêu "Ồ" dài một tiếng: "Thế thì dáng người của anh cũng chẳng ra gì."
Nụ cười của người đàn ông cứng lại.
Miêu Miêu xoay người đi vào trong: "Tôi đã gặp được người còn tốt hơn rồi.
Hơn nữa, chỗ này không chào đón người lạ, mời anh đi ngay lập tức."
Giọng nói vang lên, người cũng biến mất sau cửa kính.
David chỉ có thể thấy bức màn màu trắng phiêu phiêu lay động, mà bóng dáng
xinh đẹp đã biến mất từ sớm không còn thấy nữa.
Ha...
Anh ta cong cong môi, cúi đầu, tầm mắt quét từ ngực đến chân, lần đầu tiên
nhìn kỹ lại bản thân như vậy.
Cuối cùng phát ra một tiếng cười nhạt: "Tốt hơn? Lừa quỷ hả?"
Miêu Miêu cũng không đặt vị khách không mời mà đến kia trong lòng, cô ấy đã
gặp rất nhiều con chim công xòe đuôi muốn giao phối kia nhiều rồi.
Phơi nắng cả buổi trưa, trở lại phòng đúng lúc dưỡng da.
Sau khi chấm dứt, thời gian vừa đúng, cô ấy thay một chiếc váy dài mặc ở nhà
đi ăn cơm.
Trên đường xuyên qua bờ cát, phóng mắt nhìn ánh chiều tà, nhuốm mặt biển
thành một màu cam cháy, cây dừa cao lớn hạ bóng lay động theo làn gió biển
ướt át.
Một giây đó, trong lòng cô ấy vô cùng bình tĩnh.
Trước đó, lần nghỉ phép này của Miêu Miêu coi như chữa thương; sau đó cô ấy
mới phát hiện căn bản không cần thiết.
Cảnh đẹp trước mặt, phản ứng tiềm thức của cô ấy không phải dùng nó để an ủi,
cũng không phải lấy nó để phân tán buồn bực, dời sự chú ý mà là sự tán thưởng
thuần túy.
Những thứ tốt đẹp nhiều như vậy, vì sao cô ấy cứ phải day dứt mình làm gì?
Cô ấy đã từng là một lễ tân có một vẻ ngoài bình thường, tự ti rụt rè, khi bị ném
vào đám đông cô ấy sẽ phải hứng chịu ánh mắt của người khác vì cơ thể béo
tròn của mình; nhưng hôm nay cô ấy đã là thư ký của chủ tịch, là cựu sinh viên
của Khải Hàng, trải qua những cố gắng không ngừng đã giảm béo thành công.
Có thể nói đi du lịch là đi, có thể ở resort top ba của tỉnh Hải, có thể tận hưởng
nằm tắm nắng trên bờ cát mà không bị quấy rầy, tất cả những điều này chỉ bởi
vì một thứ tục tĩu đó là — tiền.
Thử nghĩ xem, một người đi du lịch cõng ba lô cồng kềnh, ngồi trên chiếc ghế
cứng rẻ tiền nhất, ở trong một nhà nghỉ dành cho thanh niên với hơn chục
người, dưới danh nghĩa "nhiệt huyết tuổi trẻ", thật ra chỉ là mua vui trong nghèo
khổ.
Miêu Miêu đã từng chỉ là người vế sau, nhưng hôm nay cô ấy lại được hưởng
thụ như người vế trước.
Vì sao?
Vẫn là bởi vì tiền!
Mà tiền từ đâu tới?
Công việc.
Cho nên, sinh ra làm người, tình yêu chỉ là điều hòa cuộc sống ấm no, điều mãi
mãi không thay đổi đó là phải nuôi sống bản thân đã.
Mà vừa nuôi sống bản thân vừa có thể cố gắng gia tăng chất lượng cuộc sống
thì càng tốt.
Càng ngày càng tốt, còn có thể càng càng tốt.
Suy nghĩ như vậy khiến Miêu Miêu cảm thấy rộng mở thông suốt hơn.
Những buồn bực chồng chất trong lòng, đau buồn vì Thẩm Xuân Hàng đều trở
nên không còn quan trọng nữa.
"... Thưa chị, chị muốn gọi món sao?" Giọng nói dò hỏi của người phục vụ vang
lên kéo cô ấy đang chìm đắm trong suy nghĩ mông lung về.
"Được." Giơ tay nhận menu.
"Một con tôm hùm Úc, một phần salad."
"Có uống rượu gì không?"
"Một ly nước dừa, nhiệt độ bình thường, cảm ơn."
"Được, chị đợi một chút."
Bữa tối, âm nhạc, cảnh biển nơi xa, gió biển hơi phiếm lạnh, tất cả mọi thứ đều
khiến người ta sung sướng.
Thoải mái thoát ra từ mỗi lỗ chân lông, khiến cô ấy bất giác thả lỏng.
Dùng xong bữa tối, Miêu Miêu khép áo khoác đi ra bãi biển tản bộ.
Nhưng hôm nay lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra...
Miêu Miêu đưa mắt đánh giá người đàn ông đứng cách cô ấy ba bước.
Chiếc quần đi biển đã được thay bằng một chiếc quần khác, thân trên không còn
cởi trần nữa, mặc một chiếc T-shirt màu trắng, đi dép tông, đội một chiếc mũ
lưỡi trai thời trang.
Chưa kể, bộ quần áo này khiến anh ta trông trẻ hơn rất nhiều, chẳng khác gì
sinh viên đại học năm hai năm ba, tuổi trẻ bừng sức sống, phấn chấn căng tràn.
Nhưng đáng tiếc, cặp mắt đa tình kia đã bán đứng bản chất của một tay lão làng.
"Hi, người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Anh ta mỉm cười, giơ tay chào.
Miêu Miêu bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, chọn đi đường vòng.
Không ngờ vừa mới đi được hai bước, anh ta lại bước sang chặn lại: "Đừng lạnh
lùng như thế chứ, mọi người đều đi du lịch, kết bạn làm quen không?"
"Không cần thiết. Mời anh tránh ra, anh đang cản đường tôi."
Lời từ chối rất thẳng thừng, người bình thường nào cũng nghe hiểu.
Nụ cười của người đàn ông cứng đờ, đã hiểu rồi, nhưng anh ta không định bỏ
cuộc, ngược lại lại còn đến gần hơn...