trước đi, những thứ này đều là giai đoạn hậu kỳ cần hoàn thiện."
Thẩm Loan click mở, màn hình tối sầm, từ giữa vượt ra một ánh sáng, hình ảnh
một chia thành hai, ngay sau đó là nhạc nền vang lên.
Chu Trì giải thích nói: "Đây là trò chơi tiến vào giao diện, muốn có một DEMO
giới thiệu cốt truyện, cụ thể thiết kế như thế nào thì còn phải xem người thiết kế
chuyên nghiệp."
Tay phải Thẩm Loan bấm xuống,.tiến vào trang chủ trò chơi: "Sau đó chơi thế
nào?"
Chu Trì duỗi đầu qua, xem cùng cô: "Trước tiên đến " hẻm núi dục hồ viện "
nhận nuôi một con hồ ly, có bảy loại màu cậu có thể lựa chọn, cậu tùy ý một
cái..."
Thẩm Loan chọn một con trắng.
"Sau đó đến " rừng rậm tuyền " nhận nghi thức thánh mẫu ban tên, người chơi có
thể tự mình đặt tên cho hồ ly cưng của mình..."
Trong lúc chờ hành lý, hai người cầm điện thoại, một người dạy, một người học,
từ xa nhìn lại, tư thế thân mật như một cặp tình nhân.
Hàng lang tầng hai, lối đi VIP.
"Lục gia?"
Quyền Hãn Đình thu hồi ánh mắt, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại càng thêm thấu
xương, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Sau cổ Sở Ngộ Giang chợt lạnh, da đầu tê dại: "Phía Lăng Vân chắc là còn phải
chờ mười lăm phút nữa. Ngài nói, chúng ta đi trước hay là chờ ở đây?"
Quyền Hãn Đình không nói, không định nhích người.
Sở Ngộ Giang thở phào một hơi, đây là chờ tiếp.
"Này, hành lý tới rồi!" Chu Trì tiến lên, lấy vali của Thẩm Loan từ đai vận
chuyển xách xuống dưới: "Đừng chơi nữa, sau khi đến khách sạn tôi lại nói cho
cậu bước kế tiếp."
Thẩm Loan cất điện thoại: "Đưa vali cho tôi đi."
Chu Trì tránh đi, chỉ nói: "Để tôi."
Hai người sóng vai đi ra ngoài, đụng phải đoàn khách du lịch vừa xuống mây
bay, mấy chục người chen lấn, Chu Trì kéo Thẩm Loan sang phía bên cạnh:
"Cẩn thận một chút."
"Ừ." Cô đứng yên, đám người đi qua mới tiếp tục cất bước.
Cho đến lúc ra khỏi hành lang, bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất, tay
Chu Trì vẫn luôn đỡ ở đầu vai người phụ nữ, chưa từng bỏ xuống.
Sở Ngộ Giang nghe được một tiếng cười lạnh cực nhẹ, giống như khinh thường,
lại tựa như mỉa mai, làm tức giận lan ra. Chuyện này cũng không khó đoán, tâm
trạng của chủ nhân tiếng cười lạnh này rất xấu.
Không có lý nào...
Lúc xuống mây bay vẫn còn rất tốt, lúc này mới chưa đến mười phút, sao tâm
trạng lại hỏng bét thế này? Sở Ngộ Giang buồn bực.
Thoáng nhìn trên mặt Quyền Hãn Đình, lại thấy anh lạnh mắt bình tĩnh nhìn
phía dưới lầu, Sở Ngộ Giang tiện thể nhìn lại, ngoại trừ một đám đầu người đen
nghìn nghịt ra, cũng không phát hiện gì cả.
Kỳ lạ...
"Đã chuẩn bị xong chưa?"
Sở Ngộ Giang bỗng nhiên hoàn hồn: "Không có bất ngờ gì xảy ra, lần này chắc
chắn có thể bắt được người thần bí sau lưng Dịch Hoằng."
Trong khoảng thời gian này, Hồ Chí Bắc vẫn điều tra người lúc trước nói cho
Dịch Hoằng bán mảnh đất số 7 trước khi xảy ra sóng thần cho bất động sản
Thiên Thủy, trước mắt cuối cùng cũng đã có một chút manh mối, Quyền Hãn
Đình đi chuyến này là vì muốn bắt được bàn tay lật lọng thất thường kia, để
nhìn xem chủ nhân của bàn tay ấy cuối cùng là thần thánh phương nào.
"Lục gia, tôi không rõ lắm."
"Nói thẳng."
"Chúng ta cũng không hợp tác với tập đoàn Hằng Dịch, chuyện phía trên số 7
cũng không tổn thất, cần gì phải mất công tìm kẻ thần bí kia?"
Lúc này mà nói, bọn họ và kẻ thần bí kia hoàn toàn không liên quan gì với
nhau, không kết thù, cũng không hợp tác, mà nói tiếp, còn có chút ân tình ở
trong đó, Sở Ngộ Giang không nghĩ ra trên người người kia đến cùng có giá trị
gì có thể làm Quyền Hãn Đình tự mình tới Bắc Hải.
"Một người có thể biết trước mọi chuyện, cậu không cảm thấy rất thú vị sao?"
...
Thẩm Loan và Chu Trì dừng chân tại một khách sạn ở trung tâm thành phố,
từng người nhận thẻ phòng, về phòng thu dọn một lúc, sau đó ra ngoài đi ăn.
Sau khi ăn xong, trở lại khách sạn, Thẩm Loan thay một bộ quần áo nhẹ nhàng
thoải mái, sau đó gõ cửa phòng Chu Trì...