Tưởng Thiên Dương vừa nghe Tùy Trường Hồng nhắc tới tỉnh ủy, hắn liền nhíu nhíu mày, nói:
- Tùy bá bá, cháu có một người chú ở trên tỉnh ủy. Chú ấy hiện là bí thư thị ủy trên tỉnh, cháu có thể nhờ chú cháu điều tra xem Chu Hồng Sâm là người như thế nào, để cháu xem cái tên Diệp Lăng Phi đó dựa vào cái gì mà ngang ngược hống hách như vậy?
- Thiên Dương, chuyện này bác không tiện nói nhiều đâu!
Tùy Trường Hồng lại thở dài, nói:
- Tóm lại, sau khi bác tới thành phố Vọng Hải này làm thị trưởng, thì đã được lĩnh giáo sự lợi hại của bí thư Chu rồi. Bác nói cho cháu biết, bí thư Chu trực tiếp giao công trình xây dựng nhà ở giá thấp cho tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, mà tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đó hoàn toàn không phải một công ty xây dựng bình thường. Cháu có biết tổng tài của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ là ai không? Đó chính là vợ của Diệp Lăng Phi. Thiên Dương, cháu nghĩ xem bên trong còn bao nhiêu uẩn khúc nữa. Vốn dĩ, chuyện nhà ở giá thấp đó là do bác quản lý cơ, nhưng ai mà ngờ được Chu Hồng Sâm ông ta lại ngang nhiên nẫng tay trên của bác. Hầy, bác cũng hết cách, ở thành phố Vọng Hải này chính là địa bàn của Chu Hồng Sâm, bác là thị trưởng được điều tới từ một nơi khác, nói chuyện à, lời nói làm gì có trọng lượng!
Tưởng Thiên Dương sau khi nghe xong, lạnh lùng nói:
- Tùy bá bá, cháu còn tưởng là có chuyện gì, nếu thật sự vấn đề là ở cái tên Chu Hồng Sâm đó, thì dễ dàng hạ bệ hắn thôi, hai ngày nữa, cháu sẽ lên tỉnh, gặp chú của cháu. Tới lúc đó, cháu sẽ nhắc chuyện này với chú ấy, để trên thị ủy người ta điều tra tên Chu Hồng Sâm này!
- Thiên Dương, chúng ta không nói chuyện này nữa! Mau ăn thôi!
Sau khi Tùy Trường Hồng nghe Tưởng Thiên Dương nói như vậy xong, trong lòng đã có đáp án. Nếu mà nói chuyện tiếp, khó tránh khiến cho Tưởng Thiên Dương cho rằng Tùy Trường Hồng cố ý muốn Chu Hồng Sâm bị hạ bệ.
Những người của tên cục công thương đã bận rộn suốt cả nửa ngày, cũng coi như đã phục hồi lại trạng thái ban đầu của quán bar, sẵn tiện còn quét rọn luôn cả quán bar. Ngay cả những ngóc ngách chưa bao giờ được quét dọn cũng đã được quét lại gọn gàng. Mấy chục người của cục công thương trong chốc lát đã biến thành công nhân vệ sinh. Sau khi dọn dẹp xong, người đàn ông hơn 30 tuổi đó lại nhìn lại một lượt. Sau khi thấy đã sạch sẽ, mới tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tỏ ra là có thể cho ông ta đi, những người của cục công thương mới lần lượt lần lượt kéo nhau về, trước đây họ đâu có gặp trường hợp nào như vậy. Tự nhiên lại phải chạy tới dọn dẹp cho quán bar nhà người ta. Trong lòng họ ai nấy đều tức giận, nhưng chẳng ai dám biểu hiện ra ngoài, đều tự cho là mình đen đủi, ai bảo họ phải gặp chuyện đen đủi như thế này cơ chứ.
Sau khi những người của cục công thương đi khỏi. Lý Khả Hân mới vừa cười vừa bước ra, đẩy Diệp Lăng Phi một cái, cười, nói:
- Anh thật là phổi bò quá đi. Biến tất cả những người của cục công thương thành nhân viên vệ sinh, nếu mà sau này bọn họ còn dám tới chỗ của em làm loạn, em sẽ gọi bọn họ lại, bắt bọn họ làm nhân viên vệ sinh cho quán bar của em!
- Thôi đi em! Lần này là do bọn họ động chạm tới anh. Nếu người ta tới kiểm tra bình thường, thế thì người phải dọn dẹp là em đấy!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhét một điếu thuốc vào miệng, hắn châm lửa, hít một hơi. Hay ngón tay của tay trái kẹp lấy điếu thuốc. Theo thói quen hắn thở ra một làn khói, kết quả là tàn thuốc bay đầy trên mặt đất vừa được dọn dẹp sạch sẽ. Lý Khả Hân vừa nhìn thấy, liền đẩy Diệp Lăng Phi cái nữa, trách móc nói:
- Anh này, anh hết chuyện làm à. Chỗ này vừa được thu dọn sạch sẽ, anh lại làm bẩn rồi, được lắm, anh mau đi đi. Nếu mà để anh ở đây thêm giây phút nào nữa, em sẽ không biết được mặt đất sẽ bẩn như thế nào nữa. Cái quán hèn này của em thật không xứng để đón tiếp anh đâu!
Lý Khả Hân vừa nói vừa đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi cửa. Diệp Lăng Phi đang hút thuốc thì bị Lý Khả Hân đẩy ra ngoài, hắn đưa tay rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nói:
- Hầy. Lý Khả Hân à. Em hay thật đây, em làm như vậy có biết là quá đáng lắm không hả. Tự nhiên em gọi anh tới đây, bắt anh giải quyết xong mọi chuyện. Sau đó em bắt đầu đuổi anh về. Lý Khả Hân, em làm như vậy là không có đạo lý gì cả....... hầy..... hầy.....đừng đẩy nữa. Anh tự đi là được chứ gì!
Diệp Lăng Phi bị Lý Khả Hân đẩy ra tận ngoài cửa quán bar, hắn đứng trước cửa quán. Diệp Lăng Phi tỏ ra vô cùng chán nản, hút nốt hai hơi điếu thuốc trong tay, sau đó vứt tàn thuốc xuống dưới đất. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu bước ra ngoài. Bạch Tình Đình nhìn thấy cái bộ dạng đó của Diệp Lăng Phi, bèn bật cười. Diệp Lăng Phi lườm Lý Khả Hân đang đứng ở cửa, cố ý đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới của Lý Khả Hân. Sau khi Lý Khả Hân nhìn thấy ánh mắt háo sắc đó của Diệp Lăng Phi, cô bĩu bĩu môi, dường như đang muốn chọc tức Diệp Lăng Phi vậy. Lý Khả Hân cũng biết rằng, có Bạch Tình Đình ở đây không thể quá sỗ sàng với Diệp Lăng Phi, nếu không thì. Lý Khả Hân lo lắng Diệp Lăng Phi đang cơn tức giận sẽ giày vò cô như thế nào đây. Lý Khả Hân rất sợ cái kiểu mạnh bạo hết sức lực của Diệp Lăng Phi khi ở trên giường. Nếu như Diệp Lăng Phi mà dốc hết sức. Lý Khả Hân sẽ không thể bò dậy khỏi giường mất. Nhưng mà, lúc này Lý Khả Hân không lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ làm gì với cô, thậm chí còn cố ý chọc tức Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi à, sau này em đưa ra một quy định mới, nếu anh mà muốn vào quán bar này, thì không được hút thuốc!
- Quy định gì vậy chứ? Làm gì có cái quán bar nào không cho hút thuốc!
Diệp Lăng Phi tay trái ôm lấy eo Bạch Tình Đình, xoa xoa mông của Bạch Tình Đình, lạnh lùng nói:
- Không cho vào thì không thèm vào. Bà xã, chúng ta về nhà nặn em bé đi!
- Nặn em bé?
Lúc đầu Lý Khả Hân còn chưa hiểu gì cả, nhưng mắt nhìn thấy mặt Bạch Tình Đình bắt đầu đỏ ửng lên, cô đang trách móc Diệp Lăng Phi tại sao lại nói những chuyện tế nhị như vậy bên ngoài chứ. Lúc đó Lý Khả Hân mới hiểu được những lời Diệp Lăng Phi nói. Lý Khả Hân lườm Diệp Lăng Phi một cái, cũng lạnh lùng nói:
- Anh và vợ của anh cùng nhau nặn em bé, thì liên quan gì tới em, đúng là lưu manh giả danh trí thức.
Lý Khả Hân vừa nói xong, thì quay người lại, đi vào trong quán bar.
Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi, ông xã, có người nói anh là lưu manh giả danh trí thức kìa!
- Anh nghe thấy rồi!
Diệp Lăng Phi bĩu bĩu môi, lạnh lùng nói:
- Ai mà biết cô ấy nói ai chứ. Dù sao chẳng liên quan gì tới anh. Bà xã chúng ta về nhà đi!
Diệp Lăng Phi lên xe, trước khi lái xe về nhà, hắn nhìn lại quán bar, thì nhìn thấy Lý Khả Hân vẫn đang đứng ở cửa nhìn ra ngoài. Diệp Lăng Phi lái xe quay về biệt thự. Hắn dừng xe lại. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu cùng bước xuống xe. Không để ý tới việc đợi Diệp Lăng Phi, cả hai người cùng xách những thứ vừa mua đi vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi tháo dây an toàn, xuống xe. Sau khi hắn quay lại biệt thự, thì đã nhìn thấy Alice đang ngồi trong phòng khách. Laura và Ann thì đang ngồi trên ghế sô pha, ba người đang xem ti vi.
Chu Hân Mính đang nói chuyện phiếm với Alice. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi trở về. Chu Hân Mính quay về phía Diệp Lăng Phi, gọi Diệp Lăng Phi lại gần. Diệp Lăng Phi tới bên cạnh Chu Hân Mính, dìu Chu Hân Mính ngồi xuống, hắn hỏi:
- Hân Mính, có chuyện gì vậy em?
- Ông xã, vừa nãy Alice có nói với em một chuyện!
Chu Hân Mính nói:
- Em nghĩ nhất thiết phải nói với anh!
- Ừm, em nói ra anh nghe xem sao?
Diệp Lăng Phi gác hai chân lên, tay trái ôm lấy vai Chu Hân Mính. Chu Hân Mính mắt nhìn Alice, rồi lại quay qua nhìn Diệp Lăng Phi, cô nói:
- Alice nói hình như giữa bố của cô ấy và Đới Vinh Cẩm có quan hệ buôn bán gì đó. Alice cũng không rõ lắm đâu, chỉ là cô ấy nhìn thấy bố cô ấy và Đới Vinh Cẩm có gặp mặt nhau, hơn nữa còn nói chuyện rất là lâu!
- Chuyện này rất bình thường!
Diệp Lăng Phi tỏ ra chẳng để ý gì cả, hắn nói:
- Đới Vinh Cẩm là tổng tài của tập đoàn IPA,tập đoàn IPA rất có ảnh hưởng tại Châu Âu. Lần này Tiger tới thành phố Vọng Hải, cũng là để tham gia cái hội chợ gì đó của Đới Vinh Cẩm tổ chức cho tập đoàn IPA. Giữa bọn họ có quan hệ buôn bán, anh cũng không cảm thấy lạ!
- Không phải đâu!
Lúc này Alice mới nói chen vào:
- Em cảm thấy lần này bố em và Đới Vinh Cẩm gặp nhau còn có chuyện khác cơ. Chỉ là bố em không có nói rõ cho em biết!
Alice nói tới đây, bèn nói nhỏ xuống:
- Em không biết bố em làm sao nữa. Tóm lại dường như bố em có chuyện gì đó muốn nói ra, nhưng lại không thể nói ra được. Bố em cứ nhắc em phải theo sát bên cạnh anh. Satan, anh nói xem chuyện này rốt cục là như thế nào?
- Alice, chuyện này anh cũng không rõ nữa đâu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Bố em là một thương nhân. Nhưng mà, ông ấy không đơn giản là một thương nhân, qua những hoạt động hay bữa tiệc trước đây mà ông ấy từng tham dự, anh có thể nhìn ra, sau lưng của bố em có thế lực. Hơn nữa thế lực này lại không hề bình thường hay đơn giản là các mối quan hệ buôn bán bình thường. Có thể đằng sau còn có chuyện khác nữa. Alice, chuyện của bố em không ai có thể giúp bố em được. Vừa nãy không phải em đã nói rồi sao, bố em vốn dĩ không hề có ý muốn nói với em. Nếu ông ấy đã không muốn nói, vậy ai mà có thể giúp ông ấy được, được rồi. Alice, em nghe anh đi, đừng có nghĩ chuyện này nữa. Tất nhiên, anh vẫn phải thường xuyên duy trì liên lạc với bố em. Nếu như có chuyện gì cần anh giúp đỡ, anh sẽ toàn tâm toàn ý dốc hết sức giúp đỡ ông ấy!
Sau khi Alice nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, cô cúi thấp đầu, im lặng một hồi. Sau đó cô lại ngẩng đầu lên, nói:
- Satan, vậy em biết rồi! Thường xuyên liên lạc với bố em!
Alice dẫn Laura và Ann rời khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy vai của Chu Hân Mính hỏi:
- Hân Mính, em nói xem rốt cuộc Alice cô ấy đang lo lắng điều gì vậy?
Hai tay của Chu Hân Mính đặt lên cái bụng đã to lên của mình, cô lắc đầu, nói:
- Ông xã, em thật sự không hiểu nữa. Alice tới đây dường như có chuyện muốn tâm sự với anh. Nhưng anh lại không có nhà, vì vậy em mới nói chuyện với Alice. Theo như em thấy thì Alice đang lo lắng cho sự an toàn của bố cô ấy!
- Chuyện này chắc không phải đâu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tiger là một thương nhân bình thường, anh vẫn chưa có nói cho Alice nghe về thân phận của bố cô ấy. Theo như những gì anh biết ban đầu, có lẽ Tiger đã tham gia một tổ chức nào đó. Chỉ là tổ chức đó là tổ chức gì, thì anh không rõ lắm. Nhưng anh biết chắc rằng phạm vi ảnh hưởng của tổ chức đó chủ yếu là ở Châu Âu, trong đó thì gồm cả nước Anh. Sở dĩ Tiger có thể làm mưa làm gió như vậy ở Anh, chính là có quan hệ với tổ chức đó. Hơn nữa vị hôn phu mà Tiger đã chỉ định trước đó cho Alice, gia tộc của anh chàng đó là quý tộc Anh. Anh phải nói sao đây nhỉ, nhất định Tiger bên trong có thủ đoạn gì đó, mới có thể để cho Alice và chàng trai quý tộc đó có thể đính hôn với nhau. Nhưng đáng tiếc là. Alice vứt bỏ tất cả. Anh biết, bên trong chắc chắn có một chút xíu nguyên nhân là do anh, nhưng bất kể nói thế nào đi nữa. Alice vứt bỏ tất cả sẽ tạo ra tình hình không tốt cho Tiger. Hân Mính, tất cả đều là cảm nhận của anh. Anh cho rằng lần này Tiger tới thành phố Vọng Hải mục đích duy nhất chính là để gặp mặt con gái ông ta Alice. Hơn nữa ông ta lại giao Alice cho anh, cũng có thể nói Tiger đã dự đoán được tương lai ông ta sẽ gặp chuyện gì đó!
Chu Hân Mính nghe xong, nhíu nhíu mày, gương mặt nghi ngờ, hỏi:
- Ông xã, có phải anh nghi ngờ bố của Alice có vấn đề hay không?
- Anh không rõ đâu! Chuyện này anh có muôn quan tâm cũng chẳng được!
Diệp Lăng Phi nói:
- Vừa nãy anh nói rồi đấy, chuyện của Tiger chỉ có mình ông ta mới có thể giải quyết được. Tiger đã không nói ra rồi, anh có muốn giúp cũng chẳng giúp được. Hầy, bà xã anh không nói nữa, đi, chúng ta lên gác xem Tình Đình thế nào đi. Hôm nay cô ấy vừa mua một chiếc váy đó!
- Váy á?
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó cười nói:
- Ông xã, hay là anh đi xem đi, em không xem đâu!
- Bà xã, vậy anh đi xem thế nào nhé!
Diệp Lăng Phi nói rồi, hôn lên má Chu Hân Mính một cái. Sau đó hắn đứng dậy, đi lên lầu. Vừa tới trước cửa phòng ngủ. Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng ra. Nhưng cửa phòng không đẩy ra được, thì ra đã bị Bạch Tình Đình khóa từ bên trong rồi. Diệp Lăng Phi đứng ngay ngoài cửa, đưa tay gõ cửa, nói:
- Này, hai người làm cái gì mà ban ngày ban mặt khóa cửa lại thế hả? Anh muốn vào trong!
Bên trong phòng vọng ra tiếng nói của Vu Tiêu Tiếu:
- Diệp đại ca, anh đừng có vào! Chị em đang thay quần áo đó!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, bèn đứng ngoài cửa nói vọng vào:
- Có cái gì đâu. Tình Đình là vợ của anh, trên người còn có chỗ nào anh chưa nhìn qua cơ chứ, lại còn ngại với anh cái gì nữa. Mở cửa ra! Mở cửa!
Diệp Lăng Phi gọi hai tiếng bên ngoài cửa, thì nghe thấy Vu Tiêu Tiếu nói vọng ra:
- Diệp đại ca, không mở cửa cho anh đâu!
- Nếu mà không chịu mở cửa ra nữa, anh sẽ phá cửa đó, cùng lắm thì sau này tìm người sửa lại thôi!
Diệp Lăng Phi ở bên ngoài gào thét. Câu nói này của Diệp Lăng Phi có tác dụng, hắn nghe thấy tiếng bước chân vọng lại gần, sau sau đó cửa phòng được mở ra. Vu Tiêu Tiếu đứng trước cửa phòng, bĩu môi với Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, anh làm gì mà dã man thế!
- Anh mà còn dã man sao! Anh hơi bị hiền lành đấy!
Diệp Lăng Phi nói rồi, ôm lấy eo Vu Tiêu Tiếu, đi vào trong phòng. Hắn vừa bước vào trong, thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đang đứng quay lưng về phía hắn. Trên người Bạch Tình Đình chỉ có mỗi chiếc áo ngực đen. Toàn bộ thân thể trắng như tuyết lộ ra ngoài, phía dưới cô mặc chiếc quần lót màu trắng. Giữa eo là chiếc váy chiết eo của cô dâu, chiếc váy chiết eo này có thể nhìn xuyên qua. Có thể thấy rõ ràng rằng chiếc váy này chỉ có một tác dụng duy nhất chính là gợi tình đàn ông. Nhìn thấy Bạch Tình Đình như vậy, lửa dục vọng trong người Diệp Lăng Phi bốc lên mãnh liệt.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình quyến rũ như vậy, thì phía dưới của hắn bắt đầu có phản ứng. Hắn bước nhanh lại, ôm lấy Bạch Tình Đình từ phía sau, cái đó của Diệp Lăng Phi cắm đúng vào mông của Bạch Tình Đình, đôi môi hắn hôn lên bờ vai trần của Bạch Tình Đình, rồi hắn hôn dần dần hết khắp cơ thể Bạch Tình Đình.