- Mày muốn chết à, nửa đêm còn đi qua đường làm gì, mày thật đúng là ăn no không có việc gì làm, đâm chết mày tao chỉ đền ít tiền nhưng mày thì tiêu rồi thật là đồ đại ngốc, không thấy đáng tiếc cho tính mạng của chính mình.
Người thanh niên kia sợ quá đứng như trời chồng, ban nãy suýt nữa bị xe đâm, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy người thanh niên kia mới định thần lại, sắc mặt nhợt nhạt vội vàng chạy đi.
Ở đây không phải là đường cho người đi bộ, người thanh niên kia không nên qua đường ở đây. Những lời ban nãy của Diệp Lăng Phi có vẻ như mắng người thanh niên kia, thực ra là nói với người thanh niên kia phải biết trân trọng tính mạng của mình. Người thanh niên kia qua đường như vậy rất nguy hiểm, nếu Diệp Lăng Phi thật sự đâm vào người thanh niên kia, nhiều nhất cũng chỉ đền ít tiền, nhưng người thanh niên kia thì xong rồi, cho dù bị đâm gẫy xương thì cũng rất nguy hiểm.
Mấy năm nay, việc nguy hiểm nhất là đi qua đường. Có một số người không thích đi đường dành cho người đi bộ, chuyên môn đi qua đường, như vậy vô cùng nguy hiểm, nếu bị xe đâm cho dù được đền nhiều tiền hơn nữa cũng có tác dụng gì chứ, nói không chừng phần đời còn lại coi như xong. Để tiện cho mình, để mình phải mang hận suốt đời như thể thật là không đáng.
Diệp Lăng Phi mắng người thanh niên kia xong, quay đầu vào trong ô tô, lái xe đi tiếp. Ban nãy Bạch Tình Đình cũng bị dọa hết hồn, Bạch Tình Đình không dám nói chuyện phiếm với Diệp Lăng Phi nữa nếu lại xảy ra chuyện thì không tốt chút nào.
Diệp Lăng Phi một tay cầm vô lăng, một tay lấy thuốc lá ra, Bạch Tình Đình lúc đó cắt ngang Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, anh lại còn hút thuốc nữa sao, nếu lại xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?
- Cái gì mà lại xảy ra chuyện, không trùng hợp như thế chứ.
Diệp Lăng Phi không để ý. Tay phải của hắn rút một điếu thuốc trong bao ra nhét vào miệng, rồi lấy bật lửa ra châm thuốc hút. Diệp Lăng Phi lấy điếu thuốc trong miệng ra nói:
- Những chuyện thế này buổi tối gặp một lần là đủ rồi, lấy đâu ra gặp hai lần chứ?
Diệp Lăng Phi vừa nói xong bèn nhìn thấy có người chạy qua đường, lần này có kinh nghiệm ban nãy rồi, Diệp Lăng Phi không vội đạp phanh như ban nãy nữa, hắn chỉ giảm tốc độ xuống, Diệp Lăng Phi quay mặt sang Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, coi như anh chưa từng nói gì nhé, anh rút lại những câu nói ban nãy, con người bây giờ sao lại không tuân thủ luật giao thông chứ.
Bạch Tình Đình trừng mắt nói:
- Anh còn nói người khác không tuân thủ luật giao thông, vậy ông xã anh thì sao, anh biết tuân thủ luật giao thông không?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong hơi sửng sốt quay sang Bạch Tình Đình nói:
- Sao anh lại không tuân thủ luật giao thông chứ, anh nhìn thấy đèn đỏ bèn dừng xe, không giành đường, không vượt tốc độ. Lẽ nào như vậy không được coi là tuân thủ luật giao thông sao, nếu như vậy mà không tính, thì anh không biết như thế nào mới là tuân thủ luật giao thông.
Bạch Tình Đình bĩu môi nói:
- Ông xã, chuyện này còn cần em nói sau? Khi lái xe, không được hút thuốc, càng không được nói chuyện phân tán sự tập trung, nhưng anh thì sao, anh có tuân thủ không?
- Chuyện này...
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói yên lặng giây lát rồi cười nói:
- Đó đều là những chuyện nhỏ, bà xã, những chuyện này anh biết, nhưng trong xã hội này ai chẳng vậy chứ đâu phải một mình anh.
- Lẽ nào người ta đều làm như vậy, thì anh có thể làm như vậy sao? Bạch Tình Đình hỏi lại Diệp Lăng Phi.
- Cái đó là đương nhiên rồi, người ta đều làm như vậy, anh cũng làm như thế thôi, chuyện này chẳng có gì sai cả.
Bạch Tình Đình bĩu môi lạnh lùng nói:
- Có đầy chỗ không đúng. Chính vì có người như anh mới xảy ra tai nạn giao thong, lại còn có một số người thích uống rượu xong rồi lái xe, như thế thật đáng hận, ông xã, anh thấy có đúng không?
- Chuyện này…
Diệp Lăng Phi nghĩ ra mình cũng đã từng uống rượu xong lái xe, nếu hắn nói những gì Bạch Tình Đình nói là đúng thì không phải mình cũng bị liên quan đến sao. Diệp Lăng Phi đương nhiên không muốn mình bi liên quan, bèn nói:
- Bà xã phu nhân, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, chuyện này khi nào rảnh thì từ từ nói, chúng ta nói chuyện khác đi.
Bach Tình Đình biết Diệp Lăng Phi muốn đổi chủ để, Bạch Tình Đình nói:
- Nói chuyện khác? Ông xã, anh muốn nói gì, nói chuyện liên quan đến Lý Khả Hân ư?
Diệp Lăng Phi vốn định đổi chủ đề nhưng không ngờ Bạch Tình Đình lại chuyển chủ đề sang Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi nghĩ thầm:
- Bà xã, sao em lại kéo cả Lý Khả Hân vào nữa. Nếu nói đến chuyện Lý Khả Hân, nhỡ hắn lỡ miệng để lộ gì đó, như thế không phải tự mình gặp phiền phức sao, nói đến chủ đề khác vẫn tốt hơn.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây bèn nói:
- Bà xã, nói chuyện về Lý Khả Hân có gì hay chứ, nói chuyện chiều nay chúng ta đi xem nhà đi, bà xã, em nói với Hân Mính về chuyện nhà cửa đó chưa?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy quả nhiên không nhắc đến chuyện về Lý Khả Hân nữa mà chuyển sang nói đến chuyện chọn nhà, cô ta nói:
- Ông xã, em nói với Hân Mính rồi, Hân Mính thấy rất tốt, cô ấy muốn biết chúng ta khi nào chuyển đến đó, em cũng không biết tại sao cô ấy lại vội chuyện đến đó như vậy, em chỉ nói với Hân Mính sẽ rất nhanh thôi, còn thì em không nói thêm gì cả vì em cũng không biết ông xã, anh định ngày nào sẽ chuyển tới đó ở.
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Anh biết rồi. Xem ra Hân Mính rất muốn ngắm biển, đã giục chúng ta chuyển qua đó rồi, bà xã, này mai sẽ thu xếp bên đó, buổi chiều anh sẽ qua xem, tốt nhất để ngày kia có thể chuyển đến đó.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cảm thấy rất bất ngờ cô ta nói:
- Ngày kia chuyển đến đó? Như thế nhanh quá. Ông xã, cứ cho là chúng ta chuyển đến đó cũng cần phải chuẩn bị một chút chứ, không thể nhanh như thế được.
- Chuyện này không vấn đề gì. Bên đó đều sắp xếp hết rồi, mọi thứ đều chuẩn bị tốt rồi, chúng ta có thể đi siêu thị mua ít đồ, như thế là có thể chuyển đến đó rồi. Ngày mai là thứ sáu, ngày kia là thứ bẩy, vừa hay chúng ta chuyển đến đó, mua một chút đồ dùng hàng ngày, chuyện này cứ giao cho anh đi.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói để mọi chuyện cho hắn giải quyết, cô ta nói:
- Anh một người đàn ông thì biết gì chứ. Những chuyện này cứ để phụ nữ bọn em làm, như vậy đi, ngày mai em sẽ đi siêu thị, em biết cần phải mua gì, như thế thứ bẩy có thể mang đến biệt thự, khi chúng ta chuyển đến đó vừa hay kịp lúc, ông xã, vậy biệt thự Nam Sơn của chúng ta làm thế nào?
- Cứ để đó đi. Chúng ta có thể thỉnh thoảng quay lại ở, nếu em muốn có những phút giây lãng mạn, hai chúng ta qua đó hẹn hò lãng mạn, tốt hơn nhiều so với trong nhà nhiều người như bây giờ, bà xã, chuyện này không thành vấn đề, cứ nhanh chóng chuyển đến đó thì tốt hơn.
Trong long Diệp Lăng Phi biết rõ, Chu Hân Mính hỏi khi nào chuyển đến đó hoàn toàn là vì Chu Hân Mính biết sẽ sảy ra chuyện gì, còn Bạch Tình Đình lại không biết những chuyện này. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi cũng không muốn để Bạch Tình Đình biết chuyện này, hắn chỉ cần để Bạch Tình Đình biết bọn họ sẽ chuyển đến đó ở là được rồi, có một số chuyện cần thẳng thắn với Bạch Tình Đình nhưng có một số chuyện lại không thể thẳng thắn với Bạch Tình Đình, nếu để Bạch Tình Đình biết quá nhiều chuyện, Bạch Tình Đình sẽ lo lắng.
Bạch Tình Đình đương nhiên không biết dụng ý thật sự của Diệp Lăng Phi, cô ta nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy còn cho rằng Diệp Lăng Phi muốn ở riêng với mình. Bạch Tình Đình cũng cảm thấy trong nhà hơi nhiều người, cô ta không thể ở riêng với Diệp Lăng Phi như trước đây, thật là thoải mái, Bạch Tình Đình cho rằng Diệp Lăng Phi cũng suy nghĩ về điều này, cô ta gắt giọng nói:
- Ai thèm ở riêng với anh ở biệt thự Nam Sơn chứ, chỉ có hai chúng ta chẳng náo nhiệt gì cả.
Câu nói của Bạch Tình Đình rõ ràng lời nói và suy nghĩ không giống nhau, Diệp Lăng Phi đương nhiên có thế nghe ra, lời nói và suy nghĩ của Bạch Tình Đình không giống nhau, hắn cười nói:
- Bà xã, lẽ nào em thật sự không muốn hẹn hò riêng với anh sao?
- Muốn…
Bạch Tình Đình buột miệng nói, nhưng Bạch Tình Đình vừa nói vậy, cô ta có phần hối hận, Bạch Tình Đình sợ Diệp Lăng Phi nghe thấy xong sẽ càng đắc ý, cô ta vội nói:
- Muốn là điều không thể, em có bản không muốn ở riêng với anh trong biệt thự Nam Sơn, ai mà biết được anh muốn làm gì chứ, em lo lắng…
Bạch Tình Đình nói đến đây bèn dừng lại không nói nữa, Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình nói cô ta lo lắng thì không nói them nữa, trong lòng Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, hắn nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, em chưa nói xong mà, em rút cuộc lo lắng cái gì, nói ra nghe xem nào.
- Em không nói đâu. Tóm lại trong long anh tự hiểu, anh hay xem loại phim đó ai mà biết được anh có suy nghĩ nhiều như thế không, em nói trước với anh, có một số việc em không thể làm được, giống như…giống như trong phim ấy…những thứ đó…tóm lại, em không thể chấp nhận những chuyện đó, em rất sợ đau.
Diệp Lăng Phi ban đầu không hiểu ý Bạch Tình Đình, hắn không hiểu Bạch Tình Đình nói sợ đau là chỉ chuyện gì, khi hắn thấy Bạch Tình Đình nói xong câu đó, hai má ửng hồng, Diệp Lăng Phi đột nhiên hiểu ra, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã, sao em biết được, lẽ nào em xem qua rồi?
Bạch Tình Đình cúi đầu, hai má ửng hồng, nũng nịu nói:
- Em…em chưa xem. Chính là lần trước em vô tình nhìn thấy, không xem cái gì, chỉ nhìn thấy cái đó…tóm lại rất đáng sợ, ông xã, em rất sợ đau, anh không được như vậy đối với em được không?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong cười nói:
- Anh từng nói sẽ làm như vậy với em sao? Anh chỉ xem mà thôi, chứ chẳng có ý định gì cả, bà xã, bây giờ anh rất hài lòng, anh cũng không phải là kẻ tâm tính biến thái gì, làm sao có thể dùng những thủ đoạn đó chứ, thứ đó thực chất là hành hạ người khác, anh sẽ không làm vậy đâu, bà xã, em yên tâm, anh không nỡ lòng đề bà xã phải chịu đau đâu.
Bạch Tình Đình hai má ửng hồng, nũng nịu nói:
- Ông xã, đều tại anh, người ta nhìn thấy những thứ đó trong lòng rất lo sợ, ai bảo anh xem thứ đó chứ.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã, anh chỉ tùy tiện thôi mà thật sự không có ý gì cả, hơn nữa anh bận như vậy lấy đâu ra thời gian làm mấy chuyện đó, anh vừa nhìn thấy bà xã không mặc quần áo thì đã không chịu được rồi, bà xã, em có biết em vô cùng hấp dẫn không, chỉ cần là đàn ông nhìn thấy thân hình của em thì đều không chịu nổi, nhưng những người đàn ông khác làm gì có cơ hội này, em thuộc về một mình anh, bất luận như thế nào anh cũng không để người đàn ông khác chạm vào em đâu, mọi thứ của em đều thuộc về anh.
- Đại dê già!
Bạch Tình Đình hờn dỗi nói, rồi cười phá lên, khuôn mặt tuyệt sắc của cô ta hiện lên nụ cười hạnh phúc, nũng nịu nói:
- Em thuộc về một mình ông xã, cả cuộc đời này em chỉ có một người đàn ông là anh, mọi thứ của em đều thuộc về anh.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Biết vậy là tốt. Vì vậy em không được tiếp xúc với người đàn ông khác, nếu có anh sẽ giết chết gã đàn ông kia.
Diệp Lăng Phi cứ như vậy chọc tán Bạch Tình Đình trên đường lái xe đến bệnh viện nhân dân thứ nhất. Diệp Lăng Phi xuống xe, hắn không biết Lý Khả Hân ở đâu, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại gọi cho Lý Khả Hân, đợi điện thoại kết nối xong Diệp Lăng Phi hỏi:
- Khả Hân, em ở đâu?
Lý Khả Hân nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, tỏ ra hưng phấn nói:
- Anh đến rồi sao? Nếu anh đến bệnh viện rồi thì lên tầng ba, mẹ em đang ở đó khám bệnh.
Bạch Tình Đình cũng đi xuống xe, đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đưa tat phải ra ôm lấy eo Bạch Tình Đình, tay kia cầm điện thoại nói:
- Vậy được, bây giờ anh và Tình Đình sẽ qua đó, bác gái không có vấn đề gì lớn chứ?
- Mẹ em bị bệnh tim lại bị thêm một số bệnh khác nữa, bây giờ đang điều trị, có thể do mẹ em gần đây quá mệt, khiến sức đề kháng giảm sút...
Giọng điệu nói chuyện bây giờ của Lý Khả Hân so với ban nãy khác xa một trời một vực, ban nãy khi Lý Khả Hân gọi điện cho Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân tỏ ra rất lo lắng, thậm chí có còn có phần bất lực không biết làm như thế nào, lúc này, trong lòng cô ta đã nhẽ nhõm hẳn, lại trở về là Lý Khả Hân của trước đây. Diệp Lăng Phi bên này nghe Lý Khả Hân nói trong điện thoại về tình hình bệnh tình của mẹ cô ta, bên kia ôm eo Bạch Tình Đình đi về phía cửa chính của bệnh viện.Sau khi vào cửa chính, Diệp Lăng Phi nói:
- Khả Hân, bây giờ anh sẽ lên lầu, có chuyện gì đợi khi gặp nhau sẽ nói tiếp.
Lý Khả Hân đồng ý nói:
- Vâng ạ. Em ở đầu cầu thang đợi hai người.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, quay sang Bạch Tình Đình đang ôm trong lòng hắn nói:
- Lý Khả Hân nói ở đầu cầu thang đợi chúng ta, bà xã, bây giờ chúng ta lên lầu nhé, nhưng bệnh viện này thật tệ, thang máy lại không mở, lẽ nào để chúng ta đi bộ lên gác sao?
- Đi bộ lên gác có gì không tốt chứ, cứ coi như tập thể dục vậy. Ông xã, hay là em không đi lên nhé, em ở dưới này đợi anh, anh và Lý Khả Hân nói chuyện xong, chúng ta cùng về nhà.
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Đã đến đây rồi, sao đột nhiên lại nói không lên chứ. Bà xã, lẽ nào em sợ khi gặp Lý Khả Hân em sẽ tức giận, hay là em thấy gặp Lý Khả Hân sẽ khiến em khó xử?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy nói:
- Anh nói gì vậy chứ. Sao em lại nghĩ như vậy được. Giữa em và Lý Khả Hân không có chuyện gì tốt đẹp, hơn nữa lần trước bọn em đã gặp mặt rồi, mà Lý Khả Hân cũng đã đến nhà chúng ta làm khách, em chẳng hề có ý gì với Lý Khả Hân cả, ông xã, em chỉ là sợ Lý Khả Hân không muốn nhìn thấy em, lần trước khi Lý Khả Hân đến nhà chúng ta em đã cảm thấy rồi, Lý Khả Hân vẫn có khoảng cách đối với em, hoặc có thể giữa em và Lý Khả Hân về bản không thể trở thành bạn của nhau được, em cũng không muốn làm ông xã khó xử, cho dù anh nói giữa anh và Lý Khả Hân không có chuyện gì nhưng dù sao hai người trước đây cũng là đồng nghiệp, hơn nữa...tóm lại, em thấy em ở đây đợi thì tốt hơn, ông xã, anh đi lên gác đi.
Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, em lo lắng gì chứ, anh thấy Lý Khả Hân không phải là loại phụ nữ không hiểu lý tình, chuyện tối hôm nay, bà xã có thể đến, Lý Khả Hân nên cảm động mới đúng, nếu đến điều này mà Lý Khả Hân cũng không làm được thì không phải anh và cô ấy làm bạn với nhau không phải cũng không có ý nghĩa gì sao, anh không hy vọng bạn của anh lại là ngươi vong ơn phụ nghĩa như vậy, theo hiểu biết của anh về Lý Khả Hân, Lý Khả Hân không phải là người phụ nữ như thế, bà xã, em yên tâm đi.
Bạch Tình Đình kiên quyết:
- Ông xã, em thật sự lo lắng Lý Khả Hân nhìn thấy em sẽ thấy không thoải mái. Ông xã, em thấy...
Bạch Tình Đình chưa nói xong, đã bị Diệp Lăng Phi ôm chặt eo đi về phía cầu thang. Bạch Tình Đình không nói thêm nữa cùng Diệp Lăng Phi đi lên gác, đến tầng ba. Đến chiếu nghỉ giữa tầng hai và tầng ba, Bạch Tình Đình vừa ngẩng đầu bèn nhìn thấy Lý Khả Hân mặc chiếc quần xanh, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt đứng ở đầu cầu thang. Cách trang điểm của Lý Khả Hân khiến người khác nhìn vào có cảm giác cô ta là một người phụ nữ rất có năng lực. Bạch Tình Đình thấy Lý Khả Hân đứng ở đầu cầu thang, cô ta hơi chần chừ, Bạch Tình Đình đang nghĩ xem nên dùng thái độ nào để đối diện với Lý Khả Hân. Mặc dù ban nãy Diệp Lăng Phi đã nói với Bạch Tình Đình, Lý Khả Hân không phải là một người phụ nữ vong ân phụ nghĩa nhưng Bạch Tình Đình nghĩ tối hôm nay cô ta cũng không giúp gì cho Lý Khả Hân, những chuyện này đều do Diệp Lăng Phi làm, Lý Khả Hân không cần phải cảm ơn gì cô ta cả.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Bạch Tình Đình, đúng lúc đó, cô ta nghe thấy Lý Khả Hân nói:
- Tổng giám đốc Bạch, cảm ơn chị!