- Tôi nói nè Trương Lộ Tuyết, cô bị sao thế, làm gì mà phải nói với tôi như vậy. Tôi lại chẳng nói gì với cô cả, tôi chỉ là có chút việc công nên đến tìm cô, xem cô nói ra một tràn luôn kìa, tôi không biết nên nói gì mới được đây.
- Không biết nói gì! Vậy thì đừng nói luôn đi!
Cuối cùng Trương Lộ Tuyết cũng dời khỏi ánh mắt khỏi màn hình vi tính, cô thu dọn đồ đạc nói:
- Tôi phải đi họp rồi, không nói chuyện phiếm với anh nữa!
Nói xonh Trương Lộ Tuyết thu dọn công văn vừa đứng lên không cẩn thận làm rớt cái túi xách để trên bàn xuống đất, đồ đạt trong túi xách văng tung tóe, Trương Lộ Tuyết vội vàng cúi người xuống nhặt lấy.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trương Lộ Tuyết nhặt đồ, hắn cũng cúi người xuống nhặt, lúc Diệp Lăng Phi cầm được một lọ thuốc bằng nhựa màu trắng, Diệp Lăng Phi thấy hơi kỳ lạ nên lấy lọ thuốc đó lên.
Trương Lộ Tuyết vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm lọ thuốc trong tay liền vội vàng giật lấy, nhưng Diệp Lăng Phi đã nắm chặt lọ thuốc trong tay, thắc mắc hỏi:
- Lộ Tuyết, sao cô lại phải uống thuốc?
Trương Lộ Tuyết không giật lại được, sau khi thấy Diệp Lăng Phi đã nhìn rõ tên thuốc ghi trên lọ thì hừ lạnh kiên quyết nói:
- Anh nói xem, tại sao tôi phải uống thuốc, chẳng phải là tên khốn nạn anh hại đó sao, tôi đã nói gặp phải anh chẳng có chuyện tốt đẹp gì cả, luôn xảy ra chuyện thế này. Thôi được rồi, tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm đâu, giữa tôi và anh cố gắng hạn chế ít liên lạc, tôi không muốn lại xảy ra xung đột với Bạch Tình Đình nữa!
Trương Lộ Tuyết nói xong câu này, Diệp Lăng Phi lúc đó ngờ nghệch rồi. Tay hắn cầm lọ thuốc mắt nhìn chăm chăm Trương Lộ Tuyết, trong nhất thời Diệp Lăng Phi liền cảm giác đầu mình hỗn loạn, điều Diệp Lăng Phi lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra rồi.
Trương Lộ Tuyết có chút kỳ lạ đối với phản ứng này của Diệp Lăng Phi, cô đưa tay ra lấy lọ thuốc từ tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh làm gì thế hả? Anh lại chẳng phải là trai tân, đáng phải làm như vậy không? Hơn nữa những việc giống như thế này cũng đều là phụ nữ bọn tụi chịu thiệt, đâu đến được đàn ông các anh biểu hiện ra một mặt bị thiệt thế. Được rồi, được rồi, Diệp Lăng Phi, anh cũng không cần giả bộ dạng này trước mặt tôi đâu, tôi đã nghĩ thông rồi, không cần thiết phải bám lấy anh, sau này anh cứ đi con đường của sáng lạng của anh, tôi đi con đường gian nan của tôi. Tụi mình ai cũng không làm những chuyện trở ngại đến ai.
Trương Lộ Tuyết xổ một tràn xong lại cúi người xuống thu dọn những thứ đồ khác trên đất.
Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Trương Lộ Tuyết đột nhiên hắn nhớ ra mình thật sự không biểu hiện bộ dạng này ra, tuy nói điều Diệp Lăng Phi lo lắng nhất là giữa mình và Trương Lộ Tuyết phát sinh quan hệ, nhưng Diệp Lăng Phi lại không giống như loại đàn ông mà Trương Lộ Tuyết nói, thật sự có thể làm như chưa từng xảy ra.
Diệp Lăng Phi vội cúi người xuống nhặt đồ lên dùm cho Trương Lộ Tuyết nói:
- Lộ Tuyết, tôi thật sự không biết, tối hôm đó tôi đã uống quá nhiều rồi, lúc tôi tỉnh lại thì biết mình đã nằm trên giường rồi.
- Đúng thế, anh không có cảm giác gì, còn tôi cũng chẳng biết tại sao lại có thể có quan hệ với anh trong lúc mơ mơ màng màng đó!
Trương Lộ Tuyết bỏ đồ vào lại trong túi xách, nói:
- Nếu mọi người đã không biết tại sao lại phát sinh quan hệ thì xem như không có xảy ra là được rồi, Diệp Lăng Phi, việc này đến đây là chấm dứt, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh nữa, như vậy sẽ tốt cho mọi người!
- Lộ Tuyết, cô nghe tôi nói!
Diệp Lăng Phi vừa thấy Trương Lộ Tuyết như vậy vội vàng vòng qua bên cạnh Trương Lộ Tuyết kéo cánh tay nhỏ nhắn của cô nói:
- Tôi sẽ nghĩ mọi cách để bù đắp cho cô, cô nói đi cô cần gì, chỉ cần tôi có thể làm được tôi nhất định sẽ ra sức bù đắp.
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi một lúc lâu sau mới nói:
- Tôi cần một người đàn ông, một người đàn ông cường tráng!
Diệp Lăng Phi trở nên khó xử, vừa muốn nói gì thì nhìn thấy Trương Lộ Tuyết cười khì khì nói:
- Đi chuyển cái bàn qua giúp tôi, tôi có đồ lăn xuống dưới bàn rồi!
Diệp Lăng Phi nghe xong câu này thở phào một hơi, hai tay hắn dùng sức xê dịch cái bàn làm việc của Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết đưa tay ra lấy đồ bị lăn xuống dưới bàn lên!
Trương Lộ Tuyết đưa số đồ đó cất xong vào túi xách rồi thu thập công văn nói:
- Được rồi, đại giám đốc Diệp, anh đừng có ở đây nữa, tôi thật sự phải đi họp, còn chuyện giữa hai chúng ta tôi đã nói rất rõ ràng rồi, giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, như vậy có phải khiến anh rất vui khi giảm bớt được một cô gái bám lấy.
Diệp Lăng Phi giữ chặt Trương Lộ Tuyết nói:
- Lộ Tuyết, tôi không có đùa với cô, tôi thật sự muốn bù đắp cho cô!
- Bù đắp cho tôi? Anh bù đắp cho tôi thế nào đây, bảo anh ly hôn với Bạch Tình Đình để cưới tôi?
Trương Lộ Tuyết mím môi nói.
- Cho dù anh có đồng ý thì Bạch Tình Đình cũng sẽ không đồng ý, Diệp Lăng Phi, thật ra bây giờ tôi mới biết Bạch Tình Đình yêu anh sâu đậm đến mức nào.
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết không hiểu hỏi:
- Sao cô biết, Tình Đình đã tìm cô?
- Có cần thiết phải tìm không, tôi nói cho anh biết, sáng sớm hôm đó lúc tôi tỉnh dậy thì Bạch Tình Đình cũng đã tỉnh dậy rồi, cô ấy nhìn thấy tôi và anh ** nằm cùng với nhau!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Tình Đình yêu anh rất nhiều, cô ấy đã không ly hôn với anh điều đó cũng đã khiến tôi cảm thấy kì lạ rồi. Thật sự rất kì lạ, không phải sao, hừ, không nói nữa, tuy tôi và Bạch Tình Đình thích đấu đá nhau, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn xem Bạch Tình Đình là bạn thân, anh không thể nào hiểu được quan hệ giữa tôi và Bạch Tình Đình đâu. Được rồi, tôi nói đến đây thôi, anh cũng nên buông tay tôi ra đi!
Diệp Lăng Phi không buông tay truy hỏi tiếp:
- Lộ Tuyết, cô biết tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì phải không?
- Sao tôi biết được, tôi chỉ biết sáng sớm lúc tôi tỉnh dậy thì tôi và Bạch Tình Đình nằm bên cạnh anh, còn như tối đó có ai ở bên cạnh hay không nữa thì tôi không biết!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Tóm lại chuyện của tối hôm đó đừng có nhắc nữa, xem như là một giấc mơ đi, bây giờ tỉnh giấc, tất cả đã kết thúc rồi!
Diệp Lăng Phi buông tay ra nhìn Trương Lộ Tuyết, trong ánh mắt hiện lên một loại cảm tình phức tạp không nói rõ được. Trương Lộ Tuyết khẽ thở dài nói:
- Hãy thật lòng yêu Bạch Tình Đình đi!
Trương Lộ Tuyết nói xong rời khỏi văn phòng làm việc của mình. Diệp Lăng Phi không rời khỏi ngay mà là ngồi vào chỗ ngồi của Trương Lộ Tuyết nghĩ những lời lúc nãy Trương Lộ Tuyết nói. Không thể không thừa nhận, tôi hôm đó quả thật Diệp Lăng Phi có phát sinh quan hệ với con gái, Trương Lộ Tuyết nếu là một trong số đó thì người còn lại là ai?
Diệp Lăng Phi biết Trương Lộ Tuyết đây không phải là lần đầu, lần đầu tiên đã trao cho hắn rồi. Diệp Lăng Phi nghĩ đến hai lần phát sinh quan hệ giữa mình và Trương Lộ Tuyết đều được phát sinh dưới tình trạng mơ mơ màng màng, thậm chí còn xảy ra khi không có chút cảm giác nào cả, ngoài lần đầu tiên thể nghiệm được cơ thể đó mang đến cho mình cảm giác tuyệt diệu của Trương Lộ Tuyết ở trong xe ra thì còn lại chẳng có dùng trái tim để thể nghiệm qua.
Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại rồi hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Diệp Lăng Phi bị Trương Lộ Tuyết gọi tỉnh giấc, lúc Diệp Lăng Phi mở mắt ra thì đã nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đứng ngay trước mặt mình rồi.
- Diệp Lăng Phi, anh thật không xem mình là người ngoài à, lại ngủ ngon lành ở đây chứ!
Trương Lộ Tuyết đặt công văn lên bàn làm việc, cầm cốc nước đi rót nước, vừa đi vừa nói:
- Tôi đã họp hơn một tiếng đồng hồ, chắc anh cũng ngủ ở đây cũng hơn một tiếng đồng hồ rồi, cảm giác thế nào, có định trả chỗ ngồi lại cho tôi không đây!
Diệp Lăng Phi dụi mắt, lập tức đứng dậy cười nói:
- Thôi vậy, chỗ ngồi này tôi ngồi không được đâu!
- Ây da!
Đột nhiên Trương Lộ Tuyết kêu lên một tiếng, Diệp Lăng Phi không biết chuyện gì nhưng nghe thấy tiếng kêu của Trương Lộ Tuyết hầu như là phản ứng theo bản năng xông qua quan tâm hỏi:
- Sao thế?
- Không sao, chỉ là bỏng đầu ngón tay một tí thôi!
Trương Lộ Tuyết nói xong liền đưa tay lên miệng mút lấy, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi đã nhanh tay cướp lấy đầu ngón tay bị bỏng của Trương Lộ Tuyết ngậm trong miệng hắn, Trương Lộ Tuyết không có rút ngón tay của mình ra mà cứ để cho Diệp Lăng Phi ngậm lấy.
Diệp Lăng Phi ngậm đầu ngón tay nhỏ bé của Trương Lộ Tuyết, mắt nhìn Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi nhìn mình cô liền quay đầu đi, rút ngón tay ra khỏi miệng của Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi không sao rồi!
Nói xong cô bưng ly nước trở về chỗ ngồi của mình.
Diệp Lăng Phi cảm thấy trong lòng có chút day dứt với Trương Lộ Tuyết, hắn ngồi đối diện với Trương Lộ Tuyết, mà Trương Lộ Tuyết lại không nhìn hắn, hai người vẫn duy trì sự trầm mặt đó. Diệp Lăng Phi thấy không khí trong phòng có chút gượng gạo nên hắn phá bầu không khí ngượng ngịu đó trước, nói:
- Lộ Tuyết, hôm nay tôi tìm cô là có việc, một đồng nghiệp nữ của tôi biết tiếng Đức, cô xem có thể sắp xếp cho cô ấy một vị trí thích hợp nào trong tập đoàn Tân Á không?
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói nhẹ nhàng:
- Lại là một cô gái có quan hệ rất mật thiết với anh hả!
- Lộ Tuyết, cô đừng có đoán mò, tôi với cô ấy chỉ là quan hệ đồng nghiệp!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cô ấy vừa tốt nghiệp đại học, không có kinh nghiệm xã hội, suýt chút nữa còn bị giám đốc bộ phận đó của công ty chúng tôi lừa, tôi thấy cô ấy rất đáng thương nên muốn giúp cô ấy.
- Ồ, là vậy à, không thành vấn đề!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Bảo cô ấy đến phòng nhân sự nộp hồ sơ là được rồi, còn bên này tôi sẽ sắp xếp.
- Vậy thì cảm ơn cô!
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết đột nhiên cười nói:
- Lộ Tuyết, thực ra con người cô rất tốt, ngoài những lúc thích tranh giành hiếu thắng thì những điểm khác đều khiến cho người ta thốt không nên lời.
- Được rồi, được rồi, anh đừng có ở đây mà nói ngon ngọt với tôi nữa!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Con người anh chỉ được cái miệng ngọt, chuyên gia đi dỗ dành con gái, ở chỗ tôi không ăn chiêu đó của anh đâu, anh hãy giữ lại để dỗ dành Bạch Tình Đình đi!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy trên mặt Trương Lộ Tuyết nở nụ cười hắn cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, vừa định tìm đề tài để làm ấm hơn quan hệ với Trương Lộ Tuyết thì đúng lúc này điện thoại của hắn lại vang lên. Diệp Lăng Phi cười xin lỗi Trương Lộ Tuyết rồi bắt máy.
- Alo, Diệp Lăng Phi, buổi tối có rãnh không?
Trong điện thoại vọng lại tiếng chói tai của Phương Linh.
- Có việc gì không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ừm, mọi người định tối nay đi chúc mừng, chắc anh không biết, giám đốc của bộ phận chúng ta bị khai trừ rồi, đây luôn là một chuyện đáng mừng, người của bộ phận chúng ta định tìm nơi nào đó để chúc mừng, anh có đi không?
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết trước mặt bắt tréo chân nói:
- Cũng được, cùng nhau đi chơi cũng được, có điều tôi còn không biết mọi người định đi đâu chơi, nếu như đi xa thì tôi không đi đâu.
- Tôi biết ngay là anh sẽ nói vậy mà, sao thế, chẳng lẽ sợ bà xã ở nhà không cho đi à!
Phương Linh cười ha ha nói.
- Lúc nãy chúng tôi còn bàn về chuyện này đó, buổi tối cũng chỉ có thể là đi hát karaoke, uống ít rượu, anh có biết gần đây Hồng Phấn Đế Quốc rất có tiếng ở thành phố Vọng Hải không, nghe nói ở đó rất tuyệt, chúng tôi đã thương lượng chia AA đi đến đó phóng khoáng một chút.
- Hồng Phấn Đế Quốc?
Diệp Lăng Phi vừa nghe liền nhíu mày nói:
- Tôi nghe nói ở đó rất loạn, bên trong còn có biểu diễn múa gợi cảm không thích hợp cho con gái đến đó!
- Cái gì mà không thích hợp chứ, chúng tôi muốn đến đó xem thử, ai quy định con gái không được xem múa gợi cảm chứ!
Phương Linh cười nói.
- Nói cho anh biết nội tình vậy, mấy tiểu tử đó muốn đến chỗ đó chính là tính có thể gặp được mấy cô gái con nhà giàu có, còn bọn con gái chúng tôi muốn đi cũng tính quen với người giàu có, tốt nhất là một Vương Lão Ngũ bảo thạch, như vậy bọn tôi không cần phấn đấu nữa. Được rồi, được rồi, anh có đi hay không, nếu anh thật sự sợ bà xã ở nhà thì thôi vậy, tôi không có nài ép anh đâu!
- Buổi tối tôi cũng chẳng có việc gì, vậy thì đi thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Mấy giờ chúng ta gặp nhau?
- Sáu giờ tôi đi, mọi người đều ăn cơm đã, đừng đến đó ăn đồ, nếu như vậy thì chúng tôi có đem đến đồ trong nhà đi cầm cũng không đủ tiêu phí.
Phương Linh nói.
- Được thôi!
Diệp Lăng Phi đáp.
Sau khi Diệp Lăng Phi nói chuyện xong với Phương Linh, hắn mỉm cười với Trương Lộ Tuyết nói:
- Là đồng nghiệp của công ty bảo hiểm chúng tôi, tối mọi người định đi Hồng Phấn Đế Quốc chơi, à, Trương Lộ Tuyết, buổi tối cô có rãnh không, hay chúng ta cùng nhau đi chơi.
- Miễn đi, buổi tối tôi phải về nhà!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Bây giờ tôi không có nhàn rỗi như anh đâu, tôi bây giờ bận tối mắt tối mũi luôn!
- Cũng đúng, cô là chủ tịch tập đoàn Tân Á mà!
Diệp Lăng Phi đứng lên hỏi:
- Hay ra ngoài ăn, tôi mời cô.
- Thôi vậy, anh đi với bà xã anh đi!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Tôi không ăn cơm cùng anh đâu!
- Được thôi, chúng ta liên lạc qua điện thoại!
Diệp Lăng Phi nói xong quay người rời khỏi công ty. Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng làm việc của mình nhịn không được thở dài một hơi.
............................................................
...................................................
Diệp Lăng Phi rời khỏi tập đoàn Tân Á, đầu tiên là hắn gọi cho Bạch Tình Đình nói tối mình có việc chắc về nhà muộn chút. Bạch Tình Đình bên đó chẳng nói gì cả, cô chỉ căn dặn Diệp Lăng Phi tối nhớ về nhà sớm chút, đừng có chơi quá muộn.
Diệp Lăng Phi ăn cơm xong mới đi đến Hồng Phấn Đế Quốc. Câu lạc bộ Hồng Phấn Đế Quốc mới khai trương được không lâu thì đã nhanh chóng nổi tiếng khắp cả thành phố Vọng Hải, chí ít đây cũng là điều mà Diệp Lăng Phi không ngờ tới, lúc Diệp Lăng Phi chạy xe đến Hồng Phấn Đế Quốc thì nhìn thấy bãi đỗ xe của câu lạc bộ hpvq đầy ắp các loại xe sành điệu đắt tiền, Diệp Lăng Phi khẽ thở dài thầm nghĩ:
- Xem ra bối cảnh của câu lạc bộ này không đơn giản đây!
Diệp Lăng Phi nói câu này là có nguyên nhân của nó, đối với một câu lạc bộ vừa mới khai trương không bao lâu mà đã có thể đạt đến trình độ này, nếu không có một bối cảnh làm chỗ dựa thì rất khó có thể làm được điều này.
Đương nhiên Diệp Lăng Phi cũng chẳng quan tâm rốt cuộc chỗ dựa sau lưng Hồng Phấn Đế Quốc này là ai. Theo như Diệp Lăng Phi thấy thì chỉ cần Hồng Phấn Đế Quốc không đụng chạm tới mình thì hắn cũng sẽ không gây phiền phức cho Hồng Phấn Đế Quốc.
Hẹn với Phương Linh là sáu giờ gặp nhau tại cổng Hồng Phấn Đế Quốc, lúc Diệp Lăng Phi đến thì vẫn còn sớm mười phút, Diệp Lăng Phi đứng bên cổng nhìn những người ra vào Hồng Phấn Đế Quốc. Diệp Lăng Phi ngạc nhiên phát hiện, người đến Hồng Phấn Đế Quốc không những chỉ là những người có tiền mà còn có một số quan chức chính phủ, chỉ là những quan chức chính phủ này tương đối đơn điệu, nếu không phải là thật chăm chú quan sát thì vốn chẳng thể nào phát hiện ra được những quan chức này đến Hồng Phấn Đế Quốc.
Diệp Lăng Phi nhíu mày, theo như Diệp Lăng Phi nhận thấy, có quan chức đến đây chơi vốn chẳng phải là việc hay. Mấy năm nay việc khiến cho mấy quan chức lội xuống nước chẳng qua cũng chỉ là tiền và sắc, mà Hồng Phấn Đế Quốc lại là câu lạc bộ thích hợp cung ứng tiện lợi về phương diện này. Lúc Diệp Lăng Phi đột nhiên phát hiện có một người đeo kính đen ngoại hình rất giống với bí thư thành phố bước vào Hồng Phấn Đế Quốc, trong lòng Diệp Lăng Phi lờ mờ cảm giác được Hồng Phấn Đế Quốc tuyệt đối không phải là một câu lạc bộ hoặc cũng có thể đằng sau việc thành lập nó còn có nguyên nhân khác, chỉ là lúc này Diệp Lăng Phi không rõ mấy.
Diệp Lăng Phi đã từng bảo Dã Thú điều tra qua tình hình có liên quan đến người phụ nữ có tên Mễ Tuyết đó, theo như lai lịch của Mễ Tuyết thì Mễ Tuyết không thể nào có khả năng mở ra một Hồng Phấn Đế Quốc như thế này. Bây giờ Diệp Lăng Phi lại nhìn thấy có quan chức chính phủ đi vào Hồng Phấn Đế Quốc, đặc biệt còn nhìn thấy một người có dáng vóc rất giống bí thư thành phố đi vào Hồng Phấn Đế Quốc, tuy Diệp Lăng Phi không dám khẳng định người đó là Từ Hàn Vệ nhưng Diệp Lăng Phi lại cảm thấy ông chủ đứng đằng sau câu lạc bộ Hồng Phấn Đế Quốc này còn có người khác, mà còn là một nhân vật có lai lịch không đơn giản